Chương 13: Bran

Tiếng quạ kêu có điều gì đó khiến Bran lạnh sống lưng. Mình sắp là một người đàn ông trưởng thành rồi, cậu tự nhủ. Mình phải dũng cảm lên.

Nhưng không gian lạnh lẽo, rờn rợn và đáng sợ. Thậm chí Mùa Hè cũng cảm nhận được điều đó. Lông cổ nó dựng đứng lên. Những cái bóng trải dài trên sườn đồi, đen sì và đói khát. Tất cả cây cối đều nghiêng ngả và oằn xuống vì sức nặng của tuyết. Một số thậm chí trông chẳng còn giống cây chút nào. Chúng bị chôn vùi từ rễ đến ngọn trong băng tuyết và đứng túm tụm trên đồi như những người khổng lồ, những sinh vật gớm guốc chẳng có hình thù gì đang rạp mình trước gió.

“Chúng đây rồi.” Tay Lạnh lôi trường kiếm ra.

“Đâu?” Meera thì thầm.

“Ở gần lắm. Ta không biết. Đâu đó quanh đây thôi.”

Con quạ lại thét lên lần nữa. “Hodor,” Hodor thì thầm. Anh ta kẹp hai tay dưới nách. Những trụ băng rủ xuống từ bộ râu nâu lởm chởm, còn ria là một cục nước mũi đóng băng lấp lánh màu hung trong ánh hoàng hôn.

“Lũ sói cũng ở rất gần,” Bran cảnh báo họ. “Mấy con sói vẫn đi theo chúng ta ấy. Mùa Hè ngửi thấy mùi bọn chúng mỗi khi chúng ta ở cuối hướng gió.”

“Sói là kẻ thù ít nguy hiểm nhất,” Tay Lạnh nói. “Chúng ta phải trèo lên thôi. Trời sắp tối rồi. Chỉ cần vào được bên trong trước khi đêm xuống thì sẽ không sao. Hơi ấm của mọi người sẽ kéo bọn chúng đến.” Ông liếc nhìn về phía tây nơi mặt trời đang lặn, ánh nắng cuối ngày chiếu le lói qua những thân cây, trông như những quầng sáng của lửa từ đằng xa hắt lại.

“Đó là đường duy nhất dẫn vào trong à?” Meera hỏi.

“Cửa hậu cách đây khoảng 10 dặm về phía bắc, dưới một hố sụt.”

Ông ta chỉ cần nói thế là đủ. Ngay cả Hodor cũng không thể trèo xuống một hố sụt với Bran nặng trĩu trên lưng, và đối với Jojen, 10 dặm hay mấy nghìn dặm cũng chẳng khác gì nhau, cậu ta đi còn không nổi.

Meera nhìn lên ngọn đồi phía trên. “Đường lên có vẻ quang đãng.”

“Nhìn kìa,” người lính biệt kích lẩm bẩm. “Các người có cảm nhận được cái lạnh không? Có cái gì đó quanh đây. Chúng ở đâu nhỉ?”

“Trong hang à?” Meera gợi ý.

“Cái hang đó được bảo vệ, chúng không thể vượt qua.” Người lính biệt kích chỉ

bằng thanh kiếm. “Các người có thể thấy lối vào ở kia. Nửa đường lên, giữa những cây đước, khe nứt trong đá đó.”

“Ta thấy rồi,” Bran nói. Những con quạ bay ra bay vào.

Hodor đổi chân trụ. “Hodor.”

“Một khe núi, đó là tất cả những gì tôi thấy,” Meera nói.

“Ở đó có đường đi. Ban đầu hơi dốc và quanh co một chút, đó là một rãnh nhỏ cắt qua đá. Nếu có thể lên đến đó, các người sẽ an toàn.”

“Thế còn ông thì sao?”

“Cái hang được bảo vệ. Ta không vào được.”

Meera quan sát vách đá trên sườn đồi. “Từ đây đến đó không thể hơn 1000 thước.”

Đúng, Bran nghĩ, nhưng cả quãng đường toàn là đi lên. Ngọn đồi dốc đứng và cây cối dày đặc. Tuyết đã ngừng rơi từ ba ngày trước, nhưng chúng vẫn chưa tan. Bên dưới những tán cây, mặt đất được phủ một chiếc chăn trắng toát, tinh khôi và chưa hề sứt mẻ. “Chẳng có ai ở đây,” Bran nói. “Nhìn tuyết kìa. Không có một dấu chân nào hết.”

“Bọn bóng trắng lướt đi rất nhẹ nhàng trên tuyết,” người lính biệt kích nói. “Các người sẽ không tìm thấy dấu chân ở những nơi chúng đi qua đâu.” Một con quạ từ trên cao sà xuống đậu lên vai ông. Chỉ còn mười hai con quạ lớn ở lại với họ. Số còn lại đã biến mất trên đường đi; mỗi lúc bình minh khi họ tỉnh dậy, số quạ lại ít hơn một chút. “Đi,” con chim kêu quang quác. “Đi, đi.”

Con quạ ba mắt, Bran nghĩ. Người có giấc mơ xanh. “Không còn xa lắm,” cậu nói. “Chỉ cần trèo một chút thôi, và chúng ta sẽ an toàn. Có thể chúng ta còn đốt lửa được.” Tất cả bọn họ đều lạnh, uớt và đói khát, trừ Tay Lạnh, và Jojen Reed đã quá yếu đến mức không thể tự đi một mình.

“Mọi người đi đi.” Meera Reed quỳ xuống bên cạnh em trai. Cậu ấy được đặt lên một thân cây sồi, mắt nhắm nghiền và người run lên dữ dội. Phần mặt ló ra bên dưới chiếc mũ trùm đầu và khăn quàng cũng trắng bệch như tuyết xung quanh, nhưng hơi vẫn nhè nhẹ bay ra từ lỗ mũi cậu mỗi lần cậu hít thở. Meera đã đỡ cậu ấy cả ngày. Chỉ cần có lửa và thức ăn, cậu ấy sẽ khỏe trở lại, Bran cố tự nhủ, dù cậu không dám chắc. “Tôi không thể vừa chiến đấu vừa đỡ Jojen được, đường lên quá dốc,” Meera nói. “Hodor, anh đưa Bran lên trên động đó nhé.”

“Hodor.” Hodor vỗ hai tay vào nhau. “Jojen cần được ăn,” Bran buồn bã nói. Đã mười hai ngày trôi qua từ khi con nai sừng tấm ngã gục lần thứ ba và cũng là lần cuối, kể từ lúc Tay Lạnh quỳ bên cạnh nó trong tuyết và lẩm bẩm lời cầu nguyện bằng thứ ngôn ngữ kỳ lạ trước khi ông cắt cổ nó. Bran khóc như một bé gái khi thấy dòng máu

đỏ tuơi trào ra. Cậu chưa bao giờ cảm thấy rõ sự vô dụng của một thằng què như lúc đó, đứng nhìn một cách bất lực khi Meera Reed và Tay Lạnh thịt con vật dũng cảm đã đưa họ đi xa đến vậy. Cậu tự nhủ sẽ không ăn, thà chịu đói còn hơn ăn thịt một người bạn, nhưng cuối cùng cậu vẫn ăn hai lần, một lần dưới bộ dạng bình thường và một lần dưới thân xác Mùa Hè. Dù con nai gầy gò và chết đói như vậy, nhưng chỗ thịt mà người lính biệt kích xẻ được từ nó vẫn đủ để họ sống tiếp bảy ngày, cho đến khi họ ăn hết miếng cuối cùng bên bếp lửa trong đống đổ nát của một pháo đài cổ trên đình đồi.

“Đúng, cậu ấy cần ăn,” Meera nói rồi xoa trán em trai. “Tất cả chúng ta đều cần ăn, nhưng ở đây không có thức ăn. Đi thôi.”

Bran chớp mắt cho một giọt nước mắt rơi xuống và cảm thấy nó đóng băng dưới cằm. Tay Lạnh nắm lấy cánh tay Hodor. “Ánh sáng đang nhạt dần. Nếu chúng chưa ở đây thì chúng cũng sắp đến nơi rồi. Đi nào.”

Hodor lẳng lặng rũ tuyết khỏi chân và lội qua đống tuyết tiến về phía trước, với Bran trên lưng. Tay Lạnh đi ngay bên cạnh họ, bàn tay đen sì cầm thanh kiếm. Mùa Hè đi ngay phía sau. Ở một số chỗ tuyết cao hơn cả người nó, và con sói tuyết vĩ đại phải dừng lại để rũ tuyết ra mỗi khi tới những chỗ tuyết rơi mỏng hơn. Khi họ trèo lên, Bran vụng về quay người lại trong giỏ để xem Meera luồn tay đỡ cậu em trai đứng dậy. Cô ấy cũng gần chết đói đến nơi, cô ấy không còn khỏe như trước nữa. Meera nắm chiếc đinh ba ở tay còn lại và đâm nó xuống tuyết để có thêm lực chống. Giờ cô mới bắt đầu leo lên đồi, nửa bê, nửa kéo cậu em, và khi Hodor đi qua giữa hai cái cây, Bran bị khuất bóng bọn họ.

Ngọn đồi mỗi lúc một dốc hơn. Từng mảng tuyết vỡ ra dưới gót giày của Hodor. Có lần một tảng đá còn rời ra dưới chân Hodor khiến anh trượt về phía sau và suýt ngã lộn cổ xuống chân đồi. May mà Tay Lạnh giữ được cánh tay anh ta lại. “Hodor,” Hodor nói. Gió bốc thứ bột trắng mịn tung khắp không gian, chúng sáng lên như thủy tinh trong những tia nắng cuối ngày. Lũ quạ đập cánh xung quanh họ. Một con bay lên phía trước và biến mất trong động. Chỉ còn cách 80 thước thôi, Bran nghĩ, không còn xa nữa.

Đột nhiên Mùa Hè dừng lại dưới chân một vạt tuyết trắng dốc đứng và nguyên vẹn. Con sói quay đầu, đánh hơi trong không khí và sau đó nhe nanh gầm gừ. Lông dựng đứng, con sói bắt đầu lùi lại.

“Hodor, dừng lại,” Bran nói. “Hodor. Chờ đã.” Có cái gì đó không ổn. Mùa Hè đã ngửi thấy, và cậu cũng vậy. Điều gì đó tồi tệ. Và nó đang ở rất gần. “Hodor, không, quay lại đi.”

Tay Lạnh vẫn đang leo lên, và Hodor muốn đuổi theo cho kịp. “Hodor, hodor, hodor,” anh ta nói to, để át tiếng phàn nàn của Bran. Hơi thở anh ta nặng nhọc. Sương

trắng dày đặc trong không khí. Anh ta bước lên, rồi lại thêm bước nữa. Tuyết cao gần đến thắt lưng và sườn đồi rất dốc. Hodor chúi người về phía trước, tay bám vào đá và cây để trèo lên. Một bước nữa. Rồi một bước nữa. Tuyết dưới chân Hodor trôi xuống triền đồi. Tuyết bắt đầu lở nhẹ sau lưng họ.

60 thước. Bran cố hết sức rướn sang một bên để nhìn vào trong hang. Và cậu nhìn thấy một thứ khác. “Lửa!” Ở vách đá nhỏ giữa đám cây đước là một quầng lửa lập lòe, thứ ánh sáng đỏ tươi giữa không gian ảm đạm và lạnh lẽo. “Nhìn kìa, ai đó…”

Hodor hét lên. Anh ta xoay người, vấp và ngã nhào xuống.

Bran cảm giác cả thế giới như nằm ngang khi anh chàng chăn ngựa lăn tròn. Cú ngã khiến cậu nghẹt thở. Miệng cậu đầy máu và Hodor vừa lăn vừa quẫy đạp, đè lên cậu bé què quặt phía sau.

Có cái gì đó đã giữ chân anh ta lại. Trong chốc lát Bran nghĩ anh ta bị vấp vào rễ cây… cho đến khi cậu nhìn thấy cái rễ chuyển động. Cậu nhìn thấy một bàn tay, trước khi cái xác sống từ dưới tuyết trồi lên.

Hodor đạp nó, cả gót chân đầy tuyết đạp chính giữa mặt nó, nhưng xác chết dường như chẳng cảm thấy gì. Rồi anh ta và cái xác túm lấy nhau, đấm đá, cào cấu và trượt xuống. Miệng và mũi cậu đầy tuyết khi lọ lăn xuống, nhưng chỉ nửa giây sau họ lại lăn lên. Có cái gì đó đập vào đầu cậu, một tảng đá, một khối băng, hay là nắm đấm của xác chết, cậu không rõ. Và cậu thấy mình ở trong chiếc giỏ, nằm dài trên triền đồi và nhổ tuyết ra khỏi miệng, trong bàn tay đeo găng của cậu là nắm tóc giật ra từ đầu Hodor.

Xung quanh họ, bọn xác sống từ dưới tuyết trồi lên.

Hai, ba, bốn. Bran đếm không xuể. Chúng xuất hiện đột ngột giữa đám tuyết. Một số tên mặc áo choàng đen, một số tên mặc da lông thú rách rưới, một số chẳng mặc gì. Tất cả bọn chúng đều có da thịt trắng bệch và đôi tay đen sì. Mắt chúng sáng như hai vì sao xanh.

Ba tên trong số bọn chúng tấn công người lính biệt kích. Bran thấy Tay Lạnh chém một tên giữa mặt. Nhưng cái xác vẫn cứ tiến lên, đẩy ông ta lùi vào một cái xác khác. Hai tên khác đang đuổi theo Hodor, chúng chậm chạp đi xuống triền đồi. Bran kinh hãi và bất lực khi nhận ra Meera đang chuẩn bị leo ngay vào giữa nơi này. Cậu đập tuyết và hô lên cảnh báo.

Một thứ gì đó giữ lấy cậu.

Và tiếng hô của cậu chuyển thành tiếng thét. Bran vốc đầy một nắm tuyết và ném, nhưng cái xác chẳng thèm chớp mắt. Một bàn tay đen quờ quạng lên mặt cậu, một bàn

tay nữa sờ vào bụng. Những ngón tay của chúng giống như làm bằng sắt. Nó chuẩn bị moi ruột mình ra rồi.

Thế nhưng Mùa Hè đột nhiên đứng giữa bọn họ. Bran liếc thấy da thịt chúng bị xé tả tơi như vải rách và nghe thấy tiếng xương vỡ vụn. Cậu nhìn thấy một bàn tay và cổ tay bị giật đứt, những ngón tay tái nhợt quằn quại và tay áo màu đen bằng vải thô đã bạc màu. Màu đen, cậu nghĩ, hắn mặc màu đen, vậy hắn từng là người của Đội Tuần Đêm. Mùa Hè quăng cánh tay hắn sang một bên, quay lại và cắn ngập răng vào cổ tên xác sống ngay dưới cằm. Khi con sói vĩ đại nhấc mõm ra, nó đã cắn đứt gần hết cổ cái xác, thịt thối xám ngoét bung ra.

Cái tay vẫn còn cử động. Bran lăn người tránh nó. Cậu trườn úp bụng trên tuyết, sau đó nhìn thấy những cái cây phía trên, tái nhợt và tuyết phủ trắng xóa. Ánh sáng màu cam phát ra đằng sau những tán cây.

Năm mươi thước. Nếu cậu có thể tự kéo lê người 50 thước thì chúng sẽ không thể bắt được cậu nữa. Nước ngấm qua găng tay của Bran khi cậu bám vào đá và rễ cây để bò tới chỗ có ánh sáng. Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi. Sau đó ngươi có thể nghỉ ngơi bên đống lửa.

Lúc này, những tia nắng cuối cùng đã biến mất sau những lùm cây. Đêm dần buông. Tay Lạnh đang đâm, chém lũ xác sống vây vòng tròn xung quanh ông. Mùa Hè đang cắn xé cái xác mà nó đã hạ được, răng nó cắn ngập vào mặt cái xác. Chẳng ai thèm để

ý đến Bran. Cậu trèo cao hơn chút nữa, chút nữa, kéo lê đôi chân què quặt phía sau. Nếu mình có thể lên đến cái hang đó…

“Hoooodor.” Tiếng rêи ɾỉ từ đâu đó phía dưới vọng lên.

Và đột nhiên cậu không còn là Bran, thằng bé què quặt đang bò trên tuyết nữa, mà trở thành Hodor ở lưng chừng đồi với một cái xác sống đang cào vào mắt cậu. Cậu gầm lên và đột ngột đứng dậy, ném mạnh thứ đó sang một bên. Cái xác quỳ trên một chân và chuẩn bị đứng dậy một lần nữa. Bran lôi thanh trường kiếm bên hông Hodor ra. Sâu thẳm bên trong cậu vẫn nghe thấy Hodor rêи ɾỉ, nhưng bên ngoài cậu là gã đàn ông cao to hơn 2 mét và hung tợn với thanh kiếm cổ trong tay. Cậu giơ kiếm lên và chém vào xác chết, gầm gừ khi thanh kiếm cắt qua len ướt, áo giáp gỉ sét và da thối, cắt sâu vào xương và thịt bên trong. “HODOR!” cậu gầm lên và chém một nhát nữa. Lần này cậu chém bay đầu cái xác và trong một tích tắc, cậu đã vội hả hê… cho đến khi một đôi tay người chết bóp lấy cổ cậu.

Bran lùi lại, chảy máu, và Meera Reed đã ở đó đâm cây đinh ba sâu vào lưng cái xác. “Hodor,” Bran gầm lên một lần nữa và vẫy cô lên trên đồi. “Hodor, hodor.” Jojen đang quằn quại yếu ớt nơi Meera đặt cậu ta xuống. Bran đi tới chỗ cậu ta, đặt thanh trường kiếm xuống, ôm cậu lên tay rồi đứng lên. “HODOR!” cậu kêu rống lên.

Meera dẫn đường quay lên núi, thỉnh thoảng lại đâm lũ xác sống khi chúng tới gần. Chúng không thể bị thương, nhưng chậm chạp và vụng về. “Hodor,” Hodor vừa đi vừa nói. “Hodor, hodor.” Cậu tự hỏi Meera sẽ nghĩ sao nếu đột nhiên cậu nói rằng cậu yêu cô ấy.

Phía trên họ, lửa đang nhảy múa trên tuyết.

Bran nhận ra đó là lũ xác sống. Ai đó đã đốt bọn chúng.

Mùa Hè đang nhe nanh gầm gừ, táp liên hồi và chạy quanh cái xác gần nhất, lửa xoắn bốc lên xung quanh phần còn lại của một người đàn ông. Nó không nên lại gần như thế, nó đang làm gì vậy? Sau đó cậu nhìn thấy cậu đang nằm úp mặt xuống tuyết. Mùa Hè đang cố đuổi thứ đó ra khỏi chỗ cậu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó gϊếŧ mình? Cậu bé tự hỏi. Mình sẽ là Hodor mãi mãi à? Mình có quay trở lại thân xác của Mùa Hè không? Hay đơn giản là sẽ chết?

Cả thế giới như quay cuồng xung quanh cậu. Cây trắng, trời đen, lửa đỏ, mọi thứ xoáy tít, di chuyển và quay tròn. Cậu cảm thấy mình vừa vấp ngã. Cậu nghe thấy tiếng thét của Hodor, “Hodor hodor hodor hodor. Hodor hodor hodor hodor. Hodor hodor hodor hodor hodor.” Một bầy quạ bay ra từ trong hang, và cậu nhìn thấy một bé gái cầm đuốc trên tay đang chạy nhanh như tên bắn. Trong chốc lát Bran tưởng đó là Arya chị gái cậu… nhưng thật điên rồ, vì chị gái cậu đang ở cách đây mấy ngàn dặm, hoặc đã chết. Nhưng chị ấy đang ở đó chạy như bay, gầy gò, rách rưới và hoang dại, mái tóc rối bù xù. Nước mắt Hodor trào ra và đóng băng luôn ở đó.

Mọi thứ đảo lộn từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, và Bran thấy cậu đã quay lại thân xác của mình, nửa người chôn vùi trong tuyết. Cái xác cháy xuất hiện lù lù phía trên cậu, nổi bật giữa rừng cây phủ những tấm vải liệm bằng tuyết trắng xóa. Bran nhận thấy đó là một trong những tên không có quần áo, chỉ trong giây lát trước khi cái cây gần nhất trút toàn bộ tuyết đang bao phủ nó lên người cậu.

Những gì tiếp theo Bran biết là cậu đang nằm trên một chiếc giường bằng lá thông, bên trên là mái nhà bằng đá tối đen như mực. Trong hang. Mình đang ở trong hang. Miệng vẫn còn vị máu vì trước đó cậu cắn phải lưỡi, nhưng bên phải cậu là một đống lửa đang cháy và nhiệt đang phả vào mặt cậu. Cậu chưa bao giờ cảm thấy thứ gì dễ chịu đến thế. Mùa Hè cũng đang ở đó, khụt khịt ngửi xung quanh cậu, cả Hodor ướt nhẹp cũng đang ở bên. Meera đặt đầu Jojen lên đùi và đung đưa. Bé gái trông giống Arya đang đứng bên cạnh họ với cây đuốc trong tay.

“Tuyết rơi,” Bran nói. “Tuyết rơi lên người ta và chôn sống ta.”

“Và che cho hoàng tử nữa. Tôi đã kéo cậu ra.” Meera hất đầu về phía cô gái. “Tuy nhiên chính cô ấy mới là người đã cứu chúng ta. Ngọn đuốc… lửa gϊếŧ chúng.”

“Lửa đốt chúng. Ngọn lửa lúc nào cũng đói.”

Giọng nói đó không phải của Arya, không phải giọng của một đứa trẻ. Đó là giọng của một phụ nữ trưởng thành, cao vυ"t và ngọt ngào với thứ nhạc điệu lạ lùng mà từ trước đến giờ cậu chưa từng nghe thấy, và vẻ sầu thảm có thể khiến tim cậu tan ra. Bran nheo mắt để cố nhìn cô gái rõ hơn. Đó là một bé gái nhưng nhỏ hơn Arya, da cô ta lốm đốm như da hươu, bên ngoài là một chiếc áo choàng làm bằng lá cây. Đôi mắt cô ấy rất kỳ lạ − to và ướt, vàng và xanh, trông như mắt mèo. Không người nào có đôi mắt như vậy. Mái tóc cô ta là một mớ rối bù với ba màu nâu, đỏ và vàng, màu của mùa thu. Cô ta cài dây leo, cành con và hoa héo trên tóc.

“Cô là ai?” Meera Reed hỏi.

Bran biết câu trả lời. “Cô ta là một đứa trẻ. Đứa trẻ rừng rậm.” Cậu rùng mình, nửa vì ngạc nhiên thích thú, nửa vì lạnh. Họ đã rơi vào một trong những câu chuyện cổ của Già Nan.

“Tiền Nhân gọi chúng tôi là trẻ em,” người phụ nữ nhỏ bé đáp. “Những người khổng lồ gọi chúng tôi là woh dak nag gran, có nghĩa là người sóc, bởi chúng tôi nhỏ bé, nhanh nhẹn và thích cây cối, nhưng chúng tôi không phải là sóc, cũng không phải trẻ em. Tên chúng tôi trong Ngôn Ngữ Thực có nghĩa là những người hát bài ca của đất. Trước khi Ngôn Ngữ Cổ của các người ra đời, chúng tôi đã hát những bài hát của mình suốt hàng vạn năm.”

Meera nói, “Nhưng giờ cô đang nói tiếng Phổ thông.”

“Cho cậu ấy nghe. Cho cậu nhóc Bran. Tôi sinh ra trong thời đại của rồng, và trong hai trăm năm tôi dạo chơi trong thế giới loài người, để quan sát, nghe ngóng và học hỏi. Đáng lẽ tôi vẫn tiếp tục đi, nhưng chân tôi đã đau nhức và tim tôi đã mệt mỏi, vì thế tôi trở về nhà.”

“200 năm?” Meera hỏi.

Đứa trẻ mỉm cười. “Loài người ai cũng là trẻ con cả.”

“Cô có tên không?” Bran hỏi.

“Chỉ khi nào cần thôi.” Cô chỉ đuốc về một vết nứt đen kịt ở bức tường phía cuối động. “Kia là đường xuống của chúng ta. Mọi người phải đi với tôi ngay bây giờ.”

Bran lại rùng mình. “Thế còn người lính biệt kích…”

“Ông ta không vào được.”

“Họ sẽ gϊếŧ ông ta mất.”

“Không, họ gϊếŧ ông ta từ lâu rồi. Giờ thì đi thôi. Ở dưới kia ấm hơn đấy, và sẽ

không có ai làm hại các người. Ngài ấy đang đợi.”

“Con quạ ba mắt à?” Meera hỏi.

“Người nhìn thấy tương lai.” Cô gái vừa nói vừa bước đi, và họ không còn cách nào khác ngoại trừ đi theo. Meera giúp Bran trèo trên lưng Hodor, dù cái giỏ cậu ngồi đã bẹp rúm và ướt nhẹp vì tuyết tan. Sau đó một lần nữa cô dìu em trai đứng lên. Cậu ta mở mắt. “Cái gì thế?” Cậu hỏi. “Meera? Chúng ta đang ở đâu đây?” Khi nhìn thấy ngọn lửa, cậu mỉm cười. “Em đã có một giấc mơ kỳ lạ nhất từ trước đến giờ.”

Con đường ngoằn ngoèo, chật hẹp và thấp đến nỗi Hodor phải cúi người mới đi qua được. Bran cúi thấp hết mức có thể, nhưng ngay cả như vậy, đầu cậu vẫn chạm và đập vào trần. Mỗi lần như vậy đất xốp lại rơi vào tóc, vào mắt cậu, và có lần trán cậu còn đập vào một rễ cây trắng to đùng mọc ra từ bên tường. Những tua rua rủ xuống và mạng nhện chăng trên các rễ con.

Đứa trẻ đi lên trước với cây đuốc trong tay, chiếc áo choàng bằng lá thì thầm sau lưng cô, nhưng con đường quá quanh co nên Bran nhanh chóng mất dấu cô gái. Sau đó nguồn sáng duy nhất còn lại là ánh sáng phản chiếu trên những bức tường. Sau khi họ đi xuống một chút, cái động chia làm hai lối, nhưng đường bên trái tối thui nên ngay cả Hodor cũng biết phải đi theo ngọn đuốc về bên phải.

Bóng tối dịch chuyển liên tục khiến họ tưởng như những bức tường cũng đang chuyển động. Bran đứng tim khi nhìn thấy những con rắn trắng khổng lồ thò ra thụt vào trong lòng đất xung quanh họ. Cậu tự hỏi liệu có phải họ đang chui đầu vào một tổ rắn sữa hay một ổ giòi ăn xác thối khổng lồ, mềm oặt, trắng nhợt và ướŧ áŧ hay không. Giòi trong mộ có răng cả đấy.

Hodor cũng nhìn thấy chúng. “Hodor,” anh ta rêи ɾỉ và lưỡng lự không muốn đi tiếp. Nhưng khi đứa bé gái dừng lại để chờ bọn họ đuổi kịp, ánh đuốc bớt lập lòe hơn, Bran nhận ra lũ rắn chỉ là đám rễ cây trắng như cái rễ mà cậu bị húc đầu vào trước đó. “Là rễ cây đước thôi,” cậu nói. “Anh có nhớ cây đước trong rừng thiêng không, Hodor? Cái cây màu trắng có lá đỏ ấy? Cây không thể làm hại anh được.”

“Hodor.” Hodor lao về phía trước, nhanh chóng đuổi theo đứa trẻ và ánh đuốc của cô ta, tiến vào sâu hơn trong lòng đất. Họ đi qua một đường nhánh khác, rồi một đường nhánh nữa, sau đó bước vào một cái động vang và rộng như căn sảnh ở Winterfell, với những chiếc răng bằng đá rủ xuống từ trên trần và từ dưới nền thò lên. Đứa bé trong chiếc áo choàng bằng lá len lỏi đi qua chúng. Thỉnh thoảng cô ta dừng lại soi đuốc cho họ với vẻ sốt ruột. Đường này, đường này, đường này, nhanh nhẹn lên chứ, cô ta ám chỉ như vậy.

Sau đó còn có thêm nhiều lối rẽ hơn, nhiều hang động hơn, và Bran nghe thấy tiếng

nước nhỏ giọt ở đâu đó phía bên phải cậu. Khi nhìn theo hướng đó, cậu thấy những con mắt nhìn lại họ, những con mắt hẹp sáng quắc phản chiếu ánh đuốc. Những đứa trẻ khác, cậu tự nhủ, cô bé kia không chỉ có một mình, nhưng cậu nhớ đến cả câu chuyện của Già Nan về các con của Gendel.

Rễ cây ở khắp nơi, chúng vặn xoắn trong đất đá, chắn một số đường đi và tạo thành mái vòm ở những con đường khác. Bran đột nhiên nhận ra mọi màu sắc đều biến mất. Thế giới chỉ còn màu đen của đất và màu trắng của gỗ. Cây đước ở Winterfell có rễ to như bắp chân của người khổng lồ, vậy mà rễ cây ở đây còn lớn hơn. Và Bran chưa bao giờ nhìn thấy chúng nhiều như vậy. Hẳn phải có cả một rừng đước trước mặt.

Ánh sáng lại yếu hơn. Với thân hình nhỏ bé nên đứa-trẻ-không-phải-trẻ-con có thể di chuyển nhanh. Khi Hodor lịch bịch đi theo cô ta, có cái gì đó lạo xạo dưới chân. Anh dừng lại đột ngột đến nỗi Meera và Jojen suýt nữa đâm sầm vào lưng anh.

“Xương,” Bran nói. “Chỉ là xương thôi.” Lối đi lổn nhổn xương chim và thú. Nhưng còn có các loại xương khác nữa, xương lớn có lẽ của người khổng lồ, còn xương nhỏ chắc của trẻ em. Trong những hốc đá hai bên đường, những cái đầu lâu chằm chằm nhìn xuống họ. Bran nhìn thấy sọ của một con gấu và một con sói, sáu cái sọ người và cũng khoảng chừng đó đầu lâu của người khổng lồ. Tất cả số còn lại đều nhỏ và mang hình thù kỳ quái. Lũ trẻ rừng rậm. Rễ cây mọc lên bên trong, xung quanh và đâm qua những cái sọ. Những con quạ lớn đậu trên một vài cái đầu lâu, nhìn họ đi qua bằng đôi mắt đen sáng quắc.

Phần cuối cuộc hành trình tối tăm của họ là đoạn dốc đứng nhất. Hodor di chuyển nốt đoạn cuối bằng mông, vừa trượt vừa nảy tưng tưng trong tiếng lạch cạch của xương vỡ, đất xốp và đá cuội. Đứa bé đang đợi họ ở đầu chiếc cầu tự nhiên bắc qua một khe vực sâu hoác miệng. Thăm thẳm bên dưới chỉ là bóng tối, Bran nghe thấy tiếng nước chảy. Một con sông ngầm.

“Chúng tôi có phải đi qua không?” Bran hỏi khi hai chị em Nhà Reed trượt theo phía sau cậu. Viễn cảnh khiến cậu sợ hãi. Nếu Hodor trượt chân trên cây cầu hẹp đó, họ sẽ ngã và rơi xuống.

“Không, nhóc ạ,” đứa bé nói. “Phía sau cậu ấy.” Cô ta giơ đuốc lên cao hơn, ánh sáng dường như chuyển động và thay đổi. Bỗng chốc ngọn lửa bùng lên màu cam và vàng, lấp đầy chiếc hang với một quầng sáng đỏ tươi, sau đó tất cả màu sắc nhạt dần và chỉ còn lại hai màu đen trắng. Đằng sau họ, Meera đang há hốc mồm. Hodor quay lại.

Trước mặt họ là một lãnh chúa xanh xao trong bộ trang phục đen như gỗ mun, đang ngồi mơ màng trên cái tổ bằng rễ cây đan hỗn độn vào nhau, một chiếc ngai đan bằng gỗ đước bao lấy chân tay teo tóp của ông ta như một bà mẹ ôm con.

Người ông ta gầy gò và quần áo đã mục nát đến nỗi ban đầu Bran tưởng nhầm đó là một bộ xương nữa, một xác chết đã ở đó quá lâu đến nỗi rễ cây mọc bên trên, bên dưới và xuyên qua cái xác. Da của vị lãnh chúa xương xẩu trắng bệch, ngoại trừ vết đỏ sưng tấy kéo dài từ cổ lên đến má. Mái tóc bạc trắng của ông ta mềm và mỏng như tơ, đủ dài để quết đất. Rễ cây nhô lên quanh chân ông ta trông như những con rắn gỗ. Một chiếc rễ đâm qua quần ống túm của ông ta, qua cái đùi khô nhẳng và xuất hiện trở lại trên vai ông. Một cành lá đỏ thẫm nhô lên từ đầu lâu ông ta, nấm xám mọc đầy trên trán. Một chút da vẫn còn sót lại chạy dọc theo khuôn mặt ông, căng và cứng như da thuộc, nhưng kể cả phần da đó trông cũng te tua, đây đó xương nâu, xương vàng bên trong thò cả ra ngoài.

“Ông có phải là con quạ ba mắt không?” Bran hỏi. Một con quạ ba mắt thì phải có ba mắt chứ. Ông ấy chỉ có mỗi một, và con mắt đó đỏ rực. Bran cảm thấy con mắt đó nhìn xoáy thẳng vào cậu, sáng lên như một hồ máu trong ánh đuốc. Vị trí của con mắt còn lại là một rễ cây trắng mảnh mọc ra từ hốc mắt trống không, bò xuống má và cổ ông ta.

“Con… quạ ấy à?” Giọng của vị lãnh chúa xanh xao nghe khô khốc. Môi ông ta mấp máy chậm rãi như thể chúng đã quên cách phát âm. “Đúng vậy, đã từng thôi. Quần áo đen và dòng máu đen.” Bộ quần áo ông ta mặc đã mục nát, bạc phếch và lốm đốm những vết rêu mốc lẫn mối mọt, nhưng chúng từng có màu đen. “Ta từng có rất nhiều hình dạng, Bran. Hình dạng bây giờ giống như cậu đang nhìn thấy đây, và cậu sẽ hiểu tại sao ta không thể đến tìm cậu… ngoại trừ trong những giấc mơ. Ta đã quan sát cậu một thời gian dài, quan sát cậu với một ngàn lẻ một con mắt. Ta chứng kiến cậu sinh ra, chứng kiến cả lúc cha cậu sinh ra. Ta thấy cậu đi những bước đầu tiên, bập bẹ những tiếng đầu tiên và là một phần trong giấc mơ đầu tiên của cậu. Ta quan sát khi cậu vấp ngã. Và giờ, cuối cùng cậu đã tìm đến ta, Brandon Stark, dù lúc này đã muộn.”

“Tôi đã ở đây rồi,” Bran nói, “chỉ là tôi bị gãy chân. Ông có thể… có thể chữa cho tôi không… ý tôi là làm lành chân cho tôi ấy?”

“Không,” vị lãnh chúa xanh xao nói. “Việc đó nằm ngoài khả năng của ta.”

Mắt Bran đẫm nước. Chúng ta đã đi một quãng đường dài như vậy. Âm thanh của dòng sông đen vọng lên căn sảnh.

“Cậu sẽ không bao giờ đi được nữa, Bran,” đôi môi tái nhợt mấp máy hứa hẹn, “nhưng cậu sẽ bay.”