Con chuột kêu lên choe chóe khi bị cắn. Nó giãy giụa, quằn quại trong tay gã và điên cuồng tìm cách thoát thân. Bụng là phần mềm nhất. Gã xé phần thịt ngọt ngào đó, máu nóng chảy ra đầy miệng. Cảm giác thật tuyệt đến nỗi nước mắt gã trào ra. Bụng gã sôi ùng ục, và gã nuốt. Đến miếng cắn thứ ba, con chuột đã thôi không giãy giụa, và gã cũng thấy khá hài lòng.
Sau đó gã nghe thấy tiếng người lao xao ngoài cửa ngục.
Gã lập tức nín lặng, thậm chí không dám nhai. Mồm gã đầy máu, thịt và lông, nhưng gã không dám nhổ ra, cũng không dám nuốt. Gã ngồi im trong sợ hãi, lặng thinh như tảng đá, lắng nghe tiếng giày loẹt quẹt và tiếng chìa khóa sắt chạm vào nhau leng keng. Không, gã nghĩ, cầu xin các vị thần, đừng, đừng vào lúc này, không phải lúc này. Phải mất rất nhiều thời gian gã mới bắt được con chuột. Nếu chúng nhìn thấy mình lúc này, chúng sẽ mang con chuột đi, chúng sẽ trình báo, và Lãnh chúa Ramsay sẽ đánh mình.
Gã biết phải giấu con chuột đi, nhưng gã quá đói. Đã hai ngày nay gã không được ăn gì, cũng có thể là ba. Không thể đoán chính xác thời gian khi ở trong bóng tối dưới này. Dù tay chân gã gầy như cây sậy nhưng bụng gã trương lên, rỗng tuếch và đau đớn vô cùng, đến nỗi gã không thể nào ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt, gã lại nhớ đến phu nhân Hornwood. Sau đám cưới, Lãnh chúa Ramsay đã khóa bà ta trong tòa tháp và để bà ta chết đói. Cuối cùng bà ta tự ăn chính ngón tay của mình.
Gã rúc vào một góc trong xà lim, ghì chặt phần thưởng của mình dưới cằm. Máu chảy xuống từ khóe miệng khi gã nhâm nhi con chuột bằng những chiếc răng còn lại, cố gắng nuốt lấy phần thịt nóng hổi càng nhiều càng tốt trước khi cửa nhà giam bật mở. Thịt tuy dai nhưng ngậy đến mức khiến gã buồn nôn. Gã nhai, nuốt, và nhằn những mẩu xương nhỏ qua các lỗ trên lợi, chỗ răng đã bị nhổ ra. Nhai cũng khiến gã đau đớn, nhưng vì quá đói nên gã không thể dừng lại được.
Âm thanh mỗi lúc một lớn hơn. Cầu xin các vị thần cho chúng không đến chỗ mình, gã cầu nguyện và cắn đứt một chân con chuột. Đã lâu lắm rồi không có ai đến gặp gã. Ở đây có những buồng giam khác và các tù nhân khác. Thỉnh thoảng gã nghe thấy tiếng họ gào thét, thậm chí qua những bức tường đá dày cộp. Phụ nữ luôn hét to nhất. Gã mυ"ŧ thịt và cố nhổ xương chân ra, nhưng mẩu xương chỉ trườn qua môi gã và mắc lại trên râu. Cút đi, gã cầu nguyện, cút đi, bỏ qua ta đi, xin các ngươi, xin các ngươi đấy.
Nhưng tiếng bước chân dừng lại đúng vang lên to nhất, và tiếng chìa khóa va vào nhau chan chát ngay ngoài cửa. Con chuột rơi khỏi tay gã. Gã lau bàn tay nhầy nhụa
máu vào quần. “Không,” gã lẩm bẩm, “khônggggg.” Gót chân gã quờ quạng trên rơm khi gã cố nép mình vào góc, nơi bức tường đá lạnh lẽo và ẩm ướt.
Tiếng khóa vặn lạch cạch là âm thanh kinh khủng nhất. Gã ré lên khi bị ánh sáng thẳng chiếu vào và đưa tay lên che mắt. Nếu đủ can đảm thì gã đã móc chúng ra rồi. Đầu gã cũng đang nhức nhối. “Đem đi đi, làm trong bóng tối thôi, xin các người.”
“Không phải hắn,” giọng một thằng nhóc cất lên. “Nhìn kìa. Chúng ta vào nhầm chỗ rồi.”
“Phòng cuối cùng bên trái,” một thằng nhóc khác trả lời. “Đây là phòng cuối cùng bên trái đúng không?”
“Đúng.” Im lặng một lúc. “Hắn vừa nói gì ấy nhỉ?” “Tao nghĩ hắn không thích ánh sáng.”
“Mày có thích ánh sáng không, nếu trông mày như thế kia?” Thằng nhóc khạc và nhổ nước bọt. “Mùi hôi thối của hắn nữa chứ. Tao sắp nôn mất.”
“Hắn đang ăn chuột,” thằng nhóc thứ hai nói. “Nhìn kìa.” Cậu nhóc thứ nhất cười phá lên. “Đúng rồi. Buồn cười quá.”
Ta phải ăn chứ. Lũ chuột cắn gã khi gã ngủ, gặm ngón tay, ngón chân gã, thậm chí gặm cả mặt gã, vì thế khi bắt được một con, gã ngại gì không ăn. Ăn hoặc bị ăn, đó là những lựa chọn duy nhất. “Đúng thế,” gã lẩm bẩm, “tôi đã ăn con chuột, chúng cũng làm vậy với tôi, xin các người…”
Hai thằng nhóc tiến lại gần hơn, rơm lạo xạo dưới chân chúng. “Nói cho ta nghe,” một trong hai tên nói. Đó là thằng nhóc nhỏ hơn trong hai tên, gầy còm nhưng nhanh nhẹn. “Ngươi có nhớ mình là ai không?”
Nỗi sợ hãi dâng trào trong gã, và gã rêи ɾỉ.
“Nói đi. Tên ngươi là gì?”
Tên mình. Một tiếng hét bị chặn lại nơi cổ họng. Họ dạy tên gã là gì nhỉ, họ đã dạy rồi, nhưng đã quá lâu nên gã quên mất. Nếu mình nói sai, mình sẽ mất một ngón tay nữa, hoặc tệ hơn là… là… Gã sẽ không nghĩ đến chuyện đó, không thể nghĩ về chuyện đó. Hàm gã, mắt gã như bị kim đâm. Có cái gì đó nện thình thịch trong đầu gã. “Xin các người,” gã ré lên, giọng mảnh và yếu ớt như giọng của một ông già trăm tuổi. Có thể gã đã 100 tuổi rồi cũng nên. Mình đã ở đây bao lâu rồi? “Đi đi,” gã lẩm bẩm qua hàm răng vỡ và những ngón tay gãy dập, mắt gã nhắm nghiền lại trước ánh sáng chói lòa khủng khϊếp. “Xin các người, các người có thể đem con chuột đi, nhưng đừng đánh tôi...”
“Hôi Thối,” thằng nhóc lớn hơn nói. “Tên ngươi là Hôi Thối. Nhớ chưa?” Đó là tên cầm đuốc. Tên nhỏ hơn cầm chùm chìa khóa sắt.
Hôi Thối? Nước mắt chảy xuống má gã. “Tôi nhớ rồi. Tôi biết rồi.” Miệng gã mấp máy. “Tên tôi là Hôi Thối. Vần với giả dối.” Trong bóng tối gã chẳng cần tên, nên rất khó nhớ. Hôi Thối, Hôi Thối, tên mình là Hôi Thối. Gã sinh ra không mang cái tên đó. Ở một kiếp khác gã từng mang cái tên khác, nhưng lúc này, tên gã là Hôi Thối. Gã nhớ rồi.
Gã nhớ cả hai thằng nhóc nữa. Chúng mặc áo chẽn len lông cừu giống nhau, màu xám bạc với đường viền màu xanh đậm. Cả hai đều là cận vệ, cả hai đều 8 tuổi, và cả hai đều là Walder Frey. Walder Lớn và Walder Nhỏ. Chỉ có điều tên to con là Nhỏ và tên nhỏ con là Lớn, điều khiến hai thằng nhóc thích thú và làm lúng túng tất cả mọi người. “Tôi biết các cậu,” gã thì thào qua đôi môi nứt nẻ. “Tôi biết tên các cậu.”
“Ngươi phải đi theo bọn ta,” Walder Nhỏ nói. “Lãnh chúa muốn gặp ngươi,” Walder Lớn nói.
Nỗi sợ hãi như con dao cắt vào cơ thể gã. Chúng chỉ là trẻ con thôi, gã nghĩ. Hai thằng bé 8 tuổi. Gã có thể thắng hai thằng nhóc 8 tuổi, tất nhiên. Dù trong tình trạng yếu ớt như thế này, gã vẫn có thể giằng cây đuốc, lấy chìa khóa, cướp con dao đeo bên hông Walder Nhỏ và bỏ trốn. Không. Không, như vậy thì dễ quá. Đó là cái bẫy đấy. Nếu mình bỏ chạy, hắn sẽ rút một ngón tay nữa của mình. Hắn sẽ bẻ thêm vài cái răng nữa.
Gã từng bỏ chạy rồi. Hình như là nhiều năm trước, khi gã vẫn còn đủ sức, khi gã vẫn còn ngang ngạnh. Lần đó là Kyra lấy được chìa khóa. Cô ta nói đã lấy trộm chúng, rằng cô ta biết một cánh cổng phía sau không bao giờ có lính canh. “Hãy đưa tôi về Winterfell, lãnh chúa,” cô ta cầu xin, khuôn mặt trắng bệch và run rẩy. “Tôi không biết đường, tôi không thể bỏ trốn một mình. Xin ngài hãy đi với tôi.” Và gã đã làm như vậy. Tên cai ngục đã say mèm trong vũng rượu, với chiếc quần ống túm tụt xuống mắt cá chân. Cửa nhà ngục để ngỏ và cửa hậu đúng là không có người gác như cô ta nói. Họ chờ cho đến khi mặt trăng khuất đằng sau một đám mây rồi lẻn ra khỏi tòa lâu đài và lội qua dòng Weeping Water với đá lổn nhổn và đóng băng một nửa. Khi qua được sông, gã hôn cô gái. “Em đã cứu cả hai chúng ta,” gã nói. Thật ngu ngốc. Ngu ngốc.
Đó là một cái bẫy, một trò chơi, một trò đùa độc ác. Lãnh chúa Ramsay thích chơi đuổi bắt, nhất là với những con mồi hai chân. Cả đêm họ chạy qua khu rừng tối tăm, nhưng khi mặt trời lên cũng là lúc tiếng tù và rúc lên từ đằng xa vọng lại qua những thân cây. Họ còn nghe thấy tiếng tru của một bầy chó săn. “Chúng ta phải chia nhau ra,” gã nói với Kyra khi đàn chó kéo đến gần hơn. “Chúng không thể đuổi theo cả hai
chúng ta.” Cô gái phát điên vì sợ hãi, tuy nhiên vẫn không muốn rời xa gã, ngay cả khi gã thề sẽ đem một đội quân người sắt tới tìm cô nếu chẳng may cô là người bị bắt.
Chỉ trong một giờ đồng hồ, họ bị bắt. Một con chó quật gã xuống đất, và con thứ hai cắn Kyra vào chân khi cô ta đang lồm cồm bò lên sườn đồi. Cả bầy vây xung quanh họ, tru tréo, gầm gừ và táp họ mỗi khi họ cử động, giam họ ở đó cho đến khi Ramsay Snow cưỡi ngựa đến cùng đám thợ săn. Lúc đó hắn vẫn là một tên con hoang chứ chưa mang họ Bolton. “Ngươi đây rồi,” hắn nói và mỉm cười với họ từ trên yên ngựa. “Ngươi đi lang thang thế này là làm tổn thương ta đấy. Lòng mến khách của ta khiến các ngươi chán ngán sớm thế sao?” Đúng lúc đó Kyra nhặt một hòn đá và ném vào đầu hắn. Hòn đá bay trượt một chút, Ramsay mỉm cười. “Ngươi phải bị trừng phạt.”
Hôi Thối nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng và hoảng sợ của Kyra. Trông cô ta chưa bao giờ trẻ hơn giây phút đó, phần nào cô ta vẫn chỉ là một bé gái, nhưng gã chẳng thể làm gì. Chính cô ta đã chọn kết cục này, gã nghĩ. Nếu chia nhau ra như mình đã nói thì một trong hai người đã có thể chạy thoát.
Ký ức khiến gã cảm thấy nghẹt thở. Hôi Thối quay mặt tránh ánh đuốc, nước mắt long lanh. Lần này tên đó muốn gì ở mình đây? Gã nghĩ trong tuyệt vọng. Tại sao hắn không để ta yên? Ta chẳng làm gì sai, lần này cũng vậy, sao chúng không mặc kệ ta trong bóng tối đi? Gã đã bắt được một con chuột béo, nóng hổi và còn sống nguyên…
“Chúng ta có nên cho hắn tắm không?” Walder Nhỏ hỏi.
“Lãnh chúa thích hắn hôi thối như vậy,” Walder Lớn nói. “Vì thế hắn mới có tên là Hôi Thối chứ.”
Hôi Thối. Tên mình là Hôi Thối, đồng âm với bóng tối. Gã phải nhớ mới được. Phục vụ, tuân lệnh và nhớ mình là ai, sẽ không ai làm gì hại đến ngươi. Hắn đã hứa như vậy. Lãnh chúa đã hứa như vậy. Gã muốn phản kháng, nhưng chẳng còn đủ sức. Gã đã chịu roi vọt, đói khát, lột da. Khi Walder Nhỏ kéo gã dậy và Walder Lớn giơ đuốc trước mặt để giải gã ra khỏi phòng giam, gã đi theo cun cút, ngoan ngoãn như một con chó. Nếu có đuôi, gã sẽ cụp nó vào giữa hai chân.
Nếu ta có đuôi, tên Con Hoang cũng sẽ chặt đứt nó. Tự nhiên gã có suy nghĩ đó, một suy nghĩ độc ác và nguy hiểm. Lãnh chúa không còn là con hoang nữa. Bolton chứ không phải Snow. Thằng vua con trên Ngai Sắt đã hợp pháp hóa chức danh Lãnh chúa Ramsay, cho hắn quyền sử dụng họ của cha mình. Gọi hắn ta là Snow khiến hắn ta nhớ đến thân phận con hoang của mình và nổi cơn thịnh nộ. Hôi Thối phải nhớ lấy điều đó. Và tên của gã nữa, gã phải nhớ lấy tên mình. Trong tích tắc gã không nghĩ ra, và điều đó khiến gã sợ hãi đến mức trượt chân trên cầu thang nhà ngục, làm rách chiếc quần ống túm và chảy máu chân. Walder Nhỏ phải giơ đuốc vào gã để gã đứng
lên và tiếp tục đi.
Ngoài sân, màn đêm đang buông trên Dreadfort và mặt trăng tròn vành vạnh đang lên đằng sau bức tường phía đông của lâu đài. Ánh sáng bàng bạc của nó chiếu lên tường lũy hình tam giác và in bóng tường lên nền đất đóng băng, trông giống như một hàm răng sắc nhọn và đen kịt. Không gian lạnh lẽo, ẩm ướt và đầy mùi mốc meo. Thế giới, Hôi Thối tự nhủ, đây là mùi của thế giới. Gã không biết mình đã ở dưới đó bao lâu, nhưng ít nhất phải nửa năm rồi. Nửa năm, hoặc lâu hơn thế nữa. Nếu 5 năm đã trôi qua, hoặc 10, 20 năm thì sao? Mình cũng đâu có biết? Nếu dưới đó mình bị điên và bỏ phí nửa cuộc đời thì sao? Nhưng không, điều đó thật điên rồ. Không thể lâu như vậy được. Mấy thằng nhóc vẫn là trẻ con. Nếu là 10 năm thì chúng đã thành người lớn rồi. Gã phải nhớ lấy điều đó. Mình không được để hắn làm mình phát điên. Hắn có thể rút ngón tay, ngón chân mình, hắn có thể móc mắt, cắt tai mình, nhưng hắn không thể lấy đi trí lực của mình, trừ khi mình cho phép.
Walder Nhỏ dẫn đường với cây đuốc trong tay. Hôi Thối ngoan ngoãn đi theo, Walder Lớn ở ngay phía sau. Mấy con chó trong cũi sủa nhặng lên khi họ đi qua. Một cơn gió xoáy nổi lên trong sân, cắt qua tấm giẻ rách mỏng manh bẩn thỉu mà gã mặc trên người khiến gã nổi da gà. Không khí ban đêm lạnh và ẩm ướt, nhưng gã không thấy tuyết đâu mặc dù mùa đông đã đến gần lắm rồi. Hôi Thối tự hỏi liệu gã có thể sống đến ngày nhìn thấy tuyết rơi hay không. Mình sẽ còn lại bao nhiêu ngón tay? Bao nhiêu ngón chân? Khi giơ một bàn tay lên, gã kinh ngạc khi nhận ra chúng trắng bệch như thế nào, chẳng có lấy một chút thịt. Chỉ có da bọc xương, gã nghĩ. Ta có đôi tay của một ông già. Hay gã đã nhầm về hai thằng nhóc? Hay chúng hoàn toàn không phải Walder Nhỏ và Walder Lớn mà là con trai của hai thằng nhóc đó?
Đại sảnh tối lờ mờ và ám khói. Từng hàng đuốc cháy hai bên, xương tay người thò ra từ trên tường và nắm lấy chân đuốc. Cao vυ"t trên đầu là những thanh xà gỗ đen lại vì khói và trần nhà hình vòm mất hút trong bóng tối đen kịt. Không gian nặng nề mùi rượu bia và thịt nướng. Bụng Hôi Thối sôi lên ùng ục trước mùi hương đó, và gã bắt đầu chảy nước miếng.
Walder Nhỏ đẩy gã lật đật đi qua những chiếc bàn dài nơi lính đồn trú đang ngồi ăn. Gã cảm nhận được ánh mắt của chúng đổ lên người mình. Những vị trí tốt nhất nằm ở gần chiếc bục, là nơi dành cho những kẻ được Ramsay yêu thích, những kỵ binh cấp cao trong hội Con Hoang. Ben Bones, người trông những con chó săn yêu quý của ngài lãnh chúa. Damon, còn gọi là Damon Nhảy-Cho-Ta-Xem, một cậu nhóc tóc đen. Grunt, kẻ mất lưỡi vì nói năng không cẩn trọng trước mặt Lãnh chúa Roose. Sour Alyn, Người Lột Da Thú, Của Quý Vàng. Xa hơn nữa là những người Hôi Thối chỉ biết mặt nhưng không biết tên: các tay kiếm trung thành và các đội trưởng, lính và cai ngục, những kẻ tra tấn. Nhưng còn có cả những người lạ nữa, những khuôn mặt gã
chưa từng nhìn thấy. Một số kẻ chun mũi khi gã đi qua, trong khi những kẻ khác cười phá lên khi nhìn thấy gã. Khách khứa, Hôi Thối nghĩ, các bạn của lãnh chúa, và mình được lôi đến đây để mua vui cho họ. Gã bỗng rùng mình sợ hãi.
Ở chiếc bàn cao, Con Hoang Nhà Bolton ngồi trên chiếc ghế của cha mình, uống rượu từ chiếc cốc của cha. Hai người già ngồi chung chiếc bàn trên cao với gã, và chỉ cần nhìn qua Hôi Thối cũng biết họ đều là lãnh chúa. Một người gầy còm với đôi mắt như đá lửa, bộ râu trắng dài và mặt lạnh như sương giá mùa đông. Áo choàng của ông ta là tấm da gấu rách rưới đã cũ mòn và vấy mỡ. Bên trong ông ta mặc áo giáp xích, ngay cả khi đang ngồi ăn. Vị lãnh chúa thứ hai cũng gầy, nhưng lưng gù trong khi người thứ nhất lưng thẳng. Một vai ông ta cao hơn hẳn vai bên kia, và ông ta còng lưng xuống mâm ăn như con kền kền chúi mặt vào xác chết. Mắt ông ta có màu xám và mang vẻ tham lam, răng ông ta vàng xỉn, và bộ râu là một mớ rối rắm màu trắng bạc. Chỉ còn vài sợi tóc bạc vẫn còn dính lại trên cái sọ lốm đốm tàn nhang, nhưng áo choàng ông ta mặc rất mềm và mịn, làm bằng len xám viền lông chồn zibelin và được ghim ở vai bằng chiếc móc bạc gò theo hình ngôi sao.
Ramsay mặc màu đen và hồng − giày đen, thắt lưng và đai đeo kiếm đen, áo choàng da đen mặc bên ngoài một chiếc áo chẽn nhung hồng. Trên tai phải hắn là một viên ngọc hồng lựu cắt theo hình giọt máu. Trang phục hào nhoáng bao nhiêu cũng không thể che được vẻ ngoài xấu xí của hắn, với khung xương to, vai xuôi và lắm thịt, dự đoán một tương lai béo phì. Da hắn màu hồng và lấm chấm nốt, mũi rộng, miệng nhỏ, tóc đen dài và khô. Môi hắn to và dày cộp toàn thịt, nhưng thứ mọi người để ý đầu tiên ở hắn là đôi mắt. Hắn có đôi mắt của cha mình: nhỏ, gần nhau và có một màu xám lạ lùng. Màu xám ma quỷ, một số người gọi như vậy, nhưng thực sự thì mắt hắn gần như không màu, giống như hai viên nước đá bẩn.
Khi nhìn thấy Hôi Thối, hắn nở nụ cười ướŧ áŧ. “Đây rồi, người bạn cũ xấu xí của ta.” Hắn nói với hai người đàn ông ngồi hai bên, “Hôi Thối đã luôn ở cạnh bên từ khi ta còn nhỏ. Cha ta đem cậu ấy đến cho ta như một biểu tượng của tình yêu thương.”
Hai vị lãnh chúa nhìn nhau. “Tôi tưởng tên hầu đó đã chết rồi chứ,” người đàn ông vai gù nói. “Họ nói hắn bị người Nhà Stark gϊếŧ rồi mà.”
Lãnh chúa Ramsay cười khùng khục. “Người sắt sẽ nói với các ông rằng những gì đã chết có thể không bao giờ tàn lụi, mà sẽ tái sinh, cứng rắn và mạnh mẽ hơn. Giống như Hôi Thối ấy. Tuy nhiên cậu ta mang mùi của cái chết, tôi đảm bảo với các ngài như vậy.”
“Hắn mang mùi nôn mửa và chất thải.” Vị lãnh chúa già lưng còng vứt chiếc xương vừa gặm xong đi và lau tay vào khăn trải bàn. “Tại sao ngài lại phải dẫn hắn đến đây trong khi chúng tôi đang ăn thế này?”
Vị lãnh chúa thứ hai, ông già lưng thẳng trong bộ áo giáp xích nhìn chăm chú Hôi Thối một hồi bằng đôi mắt như đá lửa. “Nhìn lại xem,” ông ta giục vị lãnh chúa còn lại. “Tóc hắn đã biến thành màu trắng và gầy hơn gần 20 cân, đúng, nhưng đây không phải là tên hầu đó. Ngài quên rồi sao?”
Vị lãnh chúa lưng còng nhìn lại một lần nữa và đột nhiên khịt mũi. “Hắn à? Có phải không vậy? Thằng nhóc được Nhà Stark bảo hộ. Mỉm cười, kẻ lúc nào cũng mỉm cười.”
“Giờ hắn ít cười hơn rồi,” Lãnh chúa Ramsay thú nhận. “Có lẽ ta đã làm gãy vài chiếc răng trắng đẹp đẽ của hắn.”
“Ngài nên cắt cổ hắn thì đúng hơn,” vị lãnh chúa mặc giáp xích nói. “Một con chó phản chủ thì nên lột da chứ không nên giữ làm gì.”
“À, hắn cũng thỉnh thoảng bị lột da vài chỗ rồi,” Ramsay nói.
“Vâng thưa lãnh chúa. Tôi… tôi là kẻ xấu xa, xấc láo và…” Gã liếʍ môi và cố nghĩ những việc mình đã làm. Phục vụ và nghe lời, hắn sẽ để ngươi sống và giữ lại những phần còn lại trên cơ thể. Phục vụ, nghe lệnh và cố nhớ lấy tên mìmh. Hôi Thối, Hôi Thối, cùng âm với đầu gối. “… xấu xa và…”
“Có máu trong miệng ngươi kìa,” Ramsay quan sát. “Ngươi lại nhai ngón tay đấy à, Hôi Thối?”
“Không, không thưa lãnh chúa, tôi thề.” Hôi Thối có lần đã cố cắn ngón đeo nhẫn ra khỏi tay để khỏi đau, sau khi chúng lột da ngón tay gã. Lãnh chúa Ramsay sẽ không làm một việc đơn giản như cắt lìa ngón tay của một người. Hắn muốn lột da nó để phần thịt khô lại, nứt nẻ và thối rữa. Hôi Thối từng bị roi vọt, kẹp ngón tay và đâm chém, nhưng không gì đau bằng một nửa so với cảm giác sau khi bị lột da. Đó là kiểu đau khiến người ta phát điên và không thể chịu đựng được lâu. Sớm hay muộn nạn nhân cũng sẽ phải hét lên. “Dừng lại, đừng, đừng, xin các ngươi, hãy cắt cụt nó đi,” và Lãnh chúa Ramsay sẽ không đồng ý. Đó là một trò chơi của bọn chúng. Hôi Thối đã học được quy luật và tay chân gã cũng đã quen dần, nhưng có một lần gã quên hết mọi thứ và cố gắng kết thúc nỗi đau bằng cách cắn. Ramsay không hài lòng và Hôi Thối mất thêm một ngón chân nữa. “Tôi ăn con chuột,” gã lẩm bẩm.
“Một con chuột?” Đôi mắt xám của Ramsay sáng lên trong ánh nến. “Tất cả chuột ở Dreadfort đều thuộc về cha ta. Tại sao ngươi dám dùng nó làm bữa ăn mà không xin phép?”
Hôi Thối không biết phải nói sao, nên gã không nói gì. Một từ nói sai có thể khiến gã mất thêm một ngón chân, hoặc một ngón tay nữa. Cho đến nay gã đã mất hai ngón
bên tay phải và ngón út bên tay trái, chân phải chỉ mất ngón út, nhưng chân trái đã mất những ba ngón. Thỉnh thoảng Ramsay hay đùa về việc cân bằng số ngón của gã. Lãnh chúa chỉ đùa thôi, gã tự nhủ. Lãnh chúa không muốn làm mình đau đâu, ngài đã nói vậy mà, ngài chỉ làm vậy nếu bị mình làm phật ý thôi. Lãnh chúa của gã rất nhân từ tốt bụng. Đáng lẽ ngài có thể lột da mặt gã sau những gì Hôi Thối nói, trước khi gã kịp biết tên thật của mình và nhận ra chỗ của gã ở đâu.
“Càng lúc càng tẻ nhạt,” vị lãnh chúa mặc áo giáp xích nói. “Gϊếŧ hắn khi còn có thể.”
Lãnh chúa Ramsay rót đầy cốc bia. “Như thế sẽ làm hỏng buổi lễ của ta mất, thưa lãnh chúa. Hôi Thối, ta có tin tốt lành cho ngươi. Ta sắp lấy vợ. Lãnh chúa cha ta đã tìm cho ta một cô gái Nhà Stark. Con gái Lãnh chúa Eddard, Arya. Ngươi vẫn nhớ Arya nhỏ bé chứ?”
Arya Đê Tiện, gã suýt nữa buột miệng. Arya Mặt Ngựa. Em gái thứ hai của Robb với mái tóc nâu, mặt dài, gầy như que sậy và lúc nào cũng bẩn thỉu. Sansa mới là cô gái xinh đẹp. Có lần gã đã rất vui khi nghĩ Lãnh chúa Eddard Stark có thể gả Sansa cho gã và coi gã như con đẻ, nhưng đó chỉ là mơ ước của một đứa trẻ. Nhưng Arya thì… “Tôi có nhớ cô ấy. Arya.”
“Cô ấy sẽ là phu nhân của Winterfell, và ta là lãnh chúa chồng cô ấy.” Đó chỉ là một bé gái. “Có thưa lãnh chúa. Xin chúc mừng ngài.” “Ngươi sẽ tham dự lễ cưới của ta chứ, Hôi Thối?” Gã ngần ngại. “Nếu ngài muốn, thưa lãnh chúa.” “Ồ, tất nhiên là ta muốn.”
Gã tiếp tục ngần ngại và tự hỏi đây có phải là cái bẫy ác nghiệt hay không. “Vâng, thưa lãnh chúa. Nếu ngài muốn, tôi sẽ rất vinh hạnh.”
“Vậy thì chúng ta phải đưa ngươi ra khỏi cái nhà tù kinh khủng đó. Tắm rửa sạch sẽ đi, mặc quần áo sạch vào, và kiếm chút đồ ăn cho ấm bụng. Một chút cháo loãng chẳng hạn, ngươi có thích không? Hoặc bánh đậu hà lan với thịt xông khói. Ta có một nhiệm vụ nhỏ cho ngươi, ngươi sẽ cần chút sức khỏe nếu muốn phục vụ. Ta biết ngươi muốn phục vụ ta mà.”
“Vâng, thưa lãnh chúa. Hơn bất cứ thứ gì.” Gã rùng mình. “Tôi là Hôi Thối của ngài. Hãy để tôi phục vụ ngài.”
“Ngươi đã lịch thiệp như vậy, ta nỡ lòng nào từ chối?” Ramsay Bolton mỉm cười. “Ta sẽ cưỡi ngựa ra chiến trường, Hôi Thối. Và ngươi sẽ đi với ta, để giúp ta đưa cô dâu trinh nguyên về nhà.”