Cái gì thế?” Cô hỏi khi Irri nhẹ nhàng lắc vai. Bên ngoài trời vẫn tối đen như mực. Chắc hẳn là có chuyện không hay rồi, cô hiểu ngay lập tức. “Có phải Daario không? Có chuyện gì thế?” Trong mơ cô thấy họ là vợ chồng, là những người dân thường sống cuộc đời đơn giản trong căn nhà bằng đá cao với cánh cửa màu đỏ thắm. Trong mơ cô thấy anh hôn khắp người mình − môi, cổ, rồi ngực.
“Không, thưa Khaleesi,” Irri lẩm bẩm, “là Giun Xám và mấy người đầu trọc. Người có muốn gặp họ không?”
“Có.” Dany nhận ra tóc tai cô đang rối bù và ga giường nhăn nhúm. “Hãy giúp ta mặc đồ. Ta muốn một cốc rượu để đầu óc được tỉnh táo hơn.” Và để nhấn chìm giấc mơ kia nữa. Cô nghe thấy tiếng thổn thức ở đâu đó vọng lại. “Ai đang khóc vậy?”
“Missandei, nô ɭệ của người.” Jhiqui đang cầm một dây nến trong tay.
“Người hầu của ta. Ta không có nô ɭệ nào hết.” Nhưng Dany không hiểu. “Tại sao con bé lại khóc?”
“Vì anh trai cô ấy,” Irri nói với cô.
Phần còn lại của câu chuyện cô được nghe từ Skahaz, Reznak, và Giun Xám khi họ được dẫn vào gặp cô. Dany biết họ mang về tin xấu trước khi họ kịp mở miệng nói một lời. Chỉ cần nhìn liếc qua bộ mặt xấu xí của Đầu Cạo cô cũng đủ hiểu sự tình. “Hội Con Trai Nữ Quái Harpy?”
Skahaz gật đầu, miệng đanh lại.
“Bao nhiêu người chết?”
Reznak vung tay, “Ch…chín, thưa nữ hoàng. Thật bẩn thỉu và độc ác. Một đêm khủng khϊếp, quá khủng khϊếp.”
Chín. Con số nghe như một mũi dao đâm giữa tim cô. Mỗi khi đêm đến là cuộc chiến trong bóng tối lại bắt đầu dưới những kim tự tháp bậc thang của Meereen. Mỗi sáng mặt trời lại mọc trên những xác chết mới, với hình vẽ nữ quái Harpy bằng máu trên bức tường gạch bên cạnh họ. Bất kỳ cư dân tự do nào quá giàu có hoặc thẳng tính cũng đều bị đưa vào danh sách chết. Tuy nhiên, chín mạng trong một đêm… con số đó khiến cô sợ hãi. “Kể cho ta nghe.”
Giun Xám trả lời. “Các bầy tôi của người bị tấn công khi đang đi tuần tường thành của Meereen để bảo vệ hòa bình cho nữ hoàng. Tất cả đều được trang bị áo giáp đầy đủ, với giáo, khiên và đoản kiếm. Họ đi tuần theo cặp, và cũng chết theo cặp. Bầy tôi Nắm Đấm Đen và Cetherys bị nỏ bắn chết ở Mê Cung Mazdhan. Bầy tôi Mossador và
Duran bị đá lăn đè chết ở kè sông. Bầy tôi Eladon Tóc Vàng và Tay Giáo Trung Thành bị trúng độc trong một quán rượu nơi họ thường dừng lại uống mỗi khi đi tuần đêm.”
Mossador. Tay Dany co lại thành nắm đấm. Missandei cùng các anh trai bị bọn cướp từ đảo Basilisk bắt ở Naath và đem bán làm nô ɭệ ở Astapor. Mặc dù còn trẻ tuổi nhưng Missandei đã thể hiện biệt tài về ngôn ngữ, vì thế các Good Master dùng cô làm phiên dịch. Nhưng Mossador và Marselen không được may mắn như thế. Họ bị thiến và phải gia nhập đội quân Thanh Sạch. “Có bắt được tên gϊếŧ người nào không?”
“Các bầy tôi của người đã bắt chủ quán rượu và các con gái của ông ta. Họ nói họ vô can và cầu xin tha mạng.”
Tất cả bọn chúng đều kêu mình vô tội và cầu xin tha mạng. “Đưa họ đến chỗ Đầu Cạo. Skahaz, nhốt họ cách xa nhau ra và tiến hành tra khảo.”
“Xin tuân lệnh nữ hoàng. Người muốn thần tra khảo họ nhẹ nhàng, hay khắc nghiệt một chút?”
“Ban đầu hãy nhẹ nhàng thôi. Để xem họ kể những chuyện gì và khai ra những cái tên nào. Có thể họ vô tội thật trong chuyện này.” Cô ngần ngại. “Chín người, theo lời quý tộc Reznak. Còn có ai nữa không?”
“Ba cư dân tự do bị sát hại ngay trong nhà họ,” Đầu Cạo nói. “Một người cho vay tiền, một thợ sửa giày và một người chơi đàn hạc ở Rylona Rhee. Chúng cắt cụt các ngón tay trước khi gϊếŧ cô ta.”
Lòng cô như chùng xuống. Tiếng đàn hạc của Rylona Rhee ngọt ngào như tiếng đàn Trinh Nữ. Khi còn là nô ɭệ ở Yunkai, cô ta từng chơi đàn cho mọi gia đình quyền quý trong thành phố. Ở Meereen, cô trở thành thủ lĩnh của đám người Yunkai tự do và là tiếng nói của họ trong hội đồng của Dany. “Chúng ta không bắt được tên nào khác ngoài lão bán rượu à?”
“Không ạ. Thần rất đau lòng khi phải nói như vậy. Xin nữ hoàng lượng thứ.”
Lượng thứ, Dany nghĩ. Chúng sẽ nhận được sự lượng thứ của rồng. “Skahaz, ta đổi ý rồi. Khi hỏi cung cứ việc dùng nhục hình với hắn.”
“Được ạ. Hoặc thần có thể dùng nhục hình với mấy đứa con gái và cho người cha chứng kiến. Chắc hẳn ông ta sẽ khai ra vài cái tên.”
“Cứ làm những gì ngươi cho là tốt nhất, nhưng hãy mang những cái tên về đây cho ta.” Cơn tức giận của cô cồn cào như lửa đốt trong dạ. “Ta sẽ không để thêm bất cứ một lính Thanh Sạch nào bị gϊếŧ nữa. Giun Xám, hãy thu người của ngươi về doanh trại. Từ giờ trở đi hãy để họ gác tường thành, cổng thành và bảo vệ người của ta. Từ giờ trở đi, chính người Meereen sẽ bảo vệ nền hòa bình của Meereen. Skahaz, lập đội
lính gác mới cho ta, nhớ chia quân số đồng đều giữa dân cạo đầu và dân tự do.”
“Tuân lệnh nữ hoàng. Khoảng bao nhiêu người ạ?”
“Ngươi muốn bao nhiêu cũng được.”
Reznak mo Reznak há hốc miệng ngạc nhiên. “Thưa nữ hoàng, chúng ta lấy đâu ra tiền để trả công cho nhiều người đến vậy?”
“Từ các kim tự tháp. Cứ gọi đó là thuế máu. Ta sẽ thu một trăm miếng vàng từ mỗi kim tự tháp mỗi khi một cư dân tự do bị hội Con Trai Nữ Quái Harpy sát hại.”
Đầu Cạo nở nụ cười. “Thần xin y lệnh,” anh ta nói, “nhưng nữ hoàng cần biết rằng các Great Master thuộc gia tộc Zhak và Merreq đang chuẩn bị từ bỏ các kim tự tháp của họ và rời khỏi thành phố.”
Daenerys đã chán ngấy Nhà Zhak và Merreq, cô phát ốm với đám dân Mereen lớn nhỏ. “Để họ đi, nhưng không để họ mang theo thứ gì trên người ngoài quần áo. Hãy chắc chắn rằng vàng của bọn họ ở lại đây với chúng ta. Cả lương thực nữa.”
“Thưa nữ hoàng,” Reznak mo Reznak lẩm bẩm, “Chúng ta không thể biết liệu những quý tộc lớn đó có theo phe kẻ thù của người hay không. Có vẻ như họ chỉ đang mở mang điền trang của họ trên đồi thôi.”
“Thế thì họ sẽ không phiền khi chúng ta bảo vệ chỗ vàng của họ an toàn. Trên đồi có gì phải mua sắm đâu.”
“Họ lo cho sự an toàn của con cái họ,” Reznak nói.
Đúng, Daenerys nghĩ, và ta cũng vậy. “Chúng ta cũng phải bảo vệ bọn trẻ an toàn. Ta sẽ nhận hai đứa trẻ từ mỗi gia tộc. Ở các kim tự tháp khác nữa. Một bé trai và một bé gái.”
“Con tin à,” Skahaz mừng rỡ nói.
“Tiểu đồng và người hầu rượu. Nếu các Great Master phản đối, hãy giải thích với họ rằng ở Westeros, nếu một đứa trẻ được chọn vào phục vụ trong triều đình thì đó là một vinh dự lớn.” Cô không nói phần còn lại. “Hãy đi làm theo lệnh của ta đi. Ta còn phải khóc thương những người chết nữa.”
Khi quay lại phòng trên đỉnh kim tự tháp, cô thấy Missandei đang thút thít trong giường và cố khóc khẽ hết mức có thể. “Đến đây ngủ với ta,” cô nói với cô bé phiên dịch. “Còn vài tiếng nữa trời mới sáng cơ.”
“Nữ hoàng thật tốt với em.” Missandei chui vào trong chăn. “Anh ấy là một người anh trai tốt.”
Dany quàng tay qua người cô gái. “Hãy kể cho ta nghe về Mossador.”
“Anh ấy dạy em trèo cây khi chúng em còn nhỏ. Anh ấy có thể bắt cá bằng tay. Có lần em thấy anh ấy ngủ trong vườn với hàng trăm con bướm đậu trên người. Sáng hôm đó trông anh ấy thật đẹp. Anh ấy… em rất yêu quý anh ấy.”
“Cũng giống như anh ấy yêu quý em.” Dany xoa đầu cô bé. “Nếu em muốn thì cứ nói, ta sẽ cho em đi khỏi nơi kinh khủng này. Ta sẽ tìm một con thuyền và đưa em về nhà. Về Naath.”
“Em muốn ở lại với người. Ở Naath em sợ lắm. Nếu những người buôn nô ɭệ quay lại thì sao? Em cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh người.”
An toàn. Từ đó khiến Dany ứa nước mắt. “Ta muốn em được an toàn.” Missandei chỉ là một đứa trẻ. Ở bên cô bé, cô thấy mình cũng nhỏ bé chẳng kém gì. “Không ai bảo vệ ta an toàn khi ta còn nhỏ. À, có Ser Willem, nhưng sau đó ông ấy chết, và Viserys… ta muốn bảo vệ em… nhưng thật khó khăn. Khi cứ phải tỏ ra mạnh mẽ. Không phải lúc nào ta cũng biết mình nên làm gì, dù lẽ ra ta phải biết. Ta là tất cả những gì họ có. Ta là nữ hoàng, là… là…”
“…là mẹ,” Missandei thì thầm. “Mẹ của rồng.” Dany rùng mình. “Không, là mẹ của tất cả chúng ta.” Missandei ôm cô chặt hơn nữa. “Nữ hoàng nên nghỉ đi. Trời sắp sáng rồi, người còn phải thiết triều nữa.”
“Chúng ta sẽ cùng ngủ và mơ về những ngày tốt đẹp hơn. Nhắm mắt lại nào.” Khi cô bé nhắm mắt lại, Dany hôn lên mi mắt cô và làm cô cười khúc khích.
Những nụ hôn có thể thực hiện dễ dàng, nhưng giấc ngủ thì không đến dễ như vậy. Dany nhắm mắt và cố nhớ về nhà, Dragonstone, Vương Đô và tất cả những nơi khác mà Viserys đã kể với cô, một nơi tốt đẹp hơn nơi này… nhưng suy nghĩ của cô cứ chực quay về Vịnh Nô ɭệ, giống như những con thuyền bị gió thổi bạt về một hướng và không thể tiến lên. Khi Missandei đã ngủ say, Dany nhẹ nhàng luồn ra khỏi cánh tay cô và bước ra ngoài trong không gian buổi sớm, cô dựa vào tường gạch mát lạnh ở ban công và nhìn ra toàn cảnh thành phố. Hàng nghìn mái nhà trải ra phía dưới, tắm trong màu bạc của ánh trăng.
Đâu đó bên dưới những mái nhà kia, hội Con Trai Nữ Quái Harpy đang tụ tập để lập kế hoạch gϊếŧ cô cùng tất cả những người yêu quý cô và đưa các con cô vào cảnh xiềng xích. Đâu đó dưới kia, một đứa trẻ đói khát đang gào khóc đòi sữa. Đâu đó một bà già đang nằm hấp hối. Đâu đó một người đàn ông và hầu gái đang ôm nhau, háo hức rờ rẫm cởϊ qυầи áo của nhau. Nhưng trên này chỉ có ánh trăng lấp lánh chiếu lên những căn hầm và các kim tự tháp, chẳng để lộ chút nào những gì diễn ra bên dưới. Trên này chỉ có một mình cô, đơn độc.
Trong người cô chảy dòng máu của rồng. Cô có thể gϊếŧ bọn Con Trai Nữ Quái
Harpy, con trai của con trai, con trai của con trai của con trai chúng. Nhưng rồng không thể giúp một đứa trẻ đói ăn, và cũng không thể khiến nỗi đau của một phụ nữ đang hấp hối thuyên giảm. Vả lại, ai dám yêu một con rồng?
Bất giác cô một lần nữa nhớ về Daario Naharis, Daario với chiếc răng vàng và bộ râu ba chòm, đôi tay rắn chắc đặt lên chuôi arakh và con dao găm nhỏ, chuôi của chúng bằng vàng và được đúc theo hình một phụ nữ khỏa thân. Ngày anh ra đi, khi cô đang chào từ biệt, anh đã chà ngón cái nhẹ nhàng lên chúng. Cô nhận ra mình ghen tị với cả một cái chuôi dao, ghen tị với hai người phụ nữ đúc bằng vàng. Cử anh đến chỗ Người Cừu là quyết định thông minh. Cô là nữ hoàng, còn Daario Naharis không phù hợp để làm vua.
“Lâu quá rồi nhỉ,” mới ngày hôm qua cô còn nói với Ser Barristan như vậy. “Ngộ nhỡ Daario phản bội ta và về phe kẻ thù thì sao?” Sẽ có ba kẻ phản bội cô. “Nhỡ anh ta gặp một người phụ nữ khác, một công chúa vùng Lhazar chẳng hạn?”
Cô biết vị hiệp sĩ già không thích, cũng chẳng tin tưởng Daario. Dù vậy, ông vẫn trả lời một cách lịch sự. “Chẳng có người phụ nữ nào đáng yêu hơn được nữ hoàng. Chỉ có kẻ mù lòa mới tin vào điều ngược lại, và Daario Naharis đâu có mù.”
Đúng, anh ta không mù, cô nghĩ. Đôi mắt anh xanh thẳm gần chuyển sang màu tía, và chiếc răng vàng của anh sáng lên khi mỉm cười với ta.
Tuy nhiên Ser Barristan chắc chắn anh sẽ quay trở lại. Dany chỉ dám cầu mong điều ông nói là sự thật.
Có lẽ đi tắm một chút mình sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Cô đi chân trần qua thảm cỏ và đến bên hồ nước trên sân thượng. Nước lạnh làm cô nổi da gà. Những con cá nhỏ rỉa cánh tay và chân cô. Cô nhắm mắt và để người trôi bồng bềnh trong nước.
Một tiếng sột soạt khiến cô choàng mở mắt và ngồi thẳng dậy. “Missandei?” Cô hỏi. “Irri? Jhiqui?”
“Họ ngủ rồi,” người đó trả lời.
Một người phụ nữ đứng dưới cây hồng vàng, trên người mặc một chiếc áo choàng có mũ và dài quết xuống cỏ. Bên dưới chiếc mũ, mặt cô ta có vẻ cứng và bóng loáng. Cô ta đang đeo mặt nạ, một chiếc mặt nạ gỗ phủ sơn mài đỏ sẫm. “Quaithe? Ta đang mơ đúng không?” Cô tự nhéo tai mình và nhăn mặt vì đau. “Ta mơ thấy ngươi cưỡi trên lưng Balerion khi chúng ta mới đến Astapor.”
“Cô không hề mơ. Kể cả lúc đó lẫn bây giờ.”
“Ngươi làm gì ở đây? Sao ngươi lại qua được đám lính gác của ta?”
“Tôi đi đường khác. Lính gác của cô không bao giờ nhìn thấy tôi.”
“Nếu ta gọi người đến, họ sẽ gϊếŧ ngươi.”
“Họ sẽ thề với cô là tôi không ở đây.”
“Ngươi có ở đây không?”
“Không. Nghe tôi nói đây, Daenerys Targaryen. Những cây nến thủy tinh đang cháy. Con ngựa cái màu xám sắp đến, và sau nó là những loài khác. Kraken và lửa đen, sư tử và quái vật sư tử đầu chim, con trai của mặt trời và rồng của người diễn kịch câm. Đừng tin ai trong số họ. Hãy nhớ đến những Người Bất Tử. Hãy cẩn trọng với tên quản gia nước hoa thơm phức.”
“Reznak à? Sao ta phải sợ ông ta?” Dany đứng dậy. Nước chảy xuống chân cô, không khí lạnh lẽo của ban đêm làm hai cánh tay cô sởn gai ốc. “Nếu ngươi muốn cảnh báo điều gì thì hãy nói rõ ràng ra. Ngươi muốn gì ở ta, Quaithe?”
Mắt người phụ nữ sáng lên dưới ánh trăng. “Tôi muốn chỉ đường cho cô.”
“Ta nhớ đường rồi. Đi về phía bắc để đi về phía nam, đi về phía đông để đi về phía tây, quay lại để tiến lên. Và để chạm vào ánh sáng ta phải đi qua bóng tối.” Cô vắt nước ra khỏi mái tóc bạch kim. “Ta chán cưỡi ngựa lắm rồi. Ở Qarth ta là ăn mày, nhưng ở đây ta là nữ hoàng. Ta yêu cầu ngươi…”
“Daenerys. Hãy nhớ những Người Bất Tử. Hãy nhớ mình là ai.”
“Là dòng máu của rồng.” Nhưng những con rồng của ta đang gầm thét trong bóng tối. “Ta nhớ những Người Bất Tử chứ. Họ gọi ta là Đứa Trẻ Của Những Số Ba. Họ nói ta sẽ có ba con vật để cưỡi, ba ngọn lửa, và ba kẻ phản bội. Một người vì máu, một người vì vàng, và một người vì…”
“Nữ hoàng?” Missandei đứng trước cửa phòng ngủ của cô với một chiếc đèn xách trong tay. “Người đang nói chuyện với ai thế?”
Dany liếc nhìn về phía cây hồng vàng. Chẳng có người phụ nữ nào đứng đó cả.
Không có áo choàng mũ, không có mặt nạ sơn mài, không có Quaithe nào hết.
Chỉ có bóng đêm. Ký ức. Không có ai cả. Cô mang dòng máu của rồng, nhưng Ser Barristan đã cảnh báo cô trong dòng máu đó có bệnh di truyền. Có phải ta đang trở nên điên loạn không? Họ từng nói cha ta bị điên. “Ta đang cầu nguyện,” cô nói với cô gái người Naath. “Trời sắp sáng rồi. Ta phải ăn gì đó trước khi thiết triều.”
“Em sẽ đem đồ ăn sáng cho người.”
Khi chỉ còn lại một mình, Dany đi lòng vòng quanh kim tự tháp với hy vọng có thể tìm thấy Quaithe, đi qua những thân cây cháy và mặt đất xém đen nơi người của cô cố bắt Drogon. Nhưng âm thanh duy nhất là tiếng gió xì xào trong những lùm cây ăn quả,
và những sinh vật duy nhất trong vườn là vài con nhậy xám.
Missandei trở lại với một quả dưa và một tô trứng luộc, nhưng Dany không thấy ngon miệng chút nào. Khi bầu trời ửng sáng và những ngôi sao cứ lần lượt tắt dần, Irri và Jhiqui giúp cô mặc tokar bằng lụa tím viền vàng.
Khi Reznak và Skahaz xuất hiện, cô bỗng nhìn họ với vẻ ngờ vực khi nghĩ đến ba tên phản bội. Hãy cẩn thận với tên quản gia nước hoa sực nức. Cô ngửi ngửi Reznak mo Reznak, tâm trạng đầy nghi hoặc. Ta có thể ra lệnh cho Đầu Cạo bắt ông ta và tra hỏi. Liệu điều đó có ngăn chặn được lời tiên đoán hay không? Hay là một kẻ phản bội khác sẽ thay vào vị trí đó? Mọi lời tiên tri đều không đáng tin, có thể Reznak không có gì nguy hiểm hơn vẻ bề ngoài của ông ta.
Trong căn sảnh màu tía, Dany thấy chiếc ghế bằng gỗ mun của cô nhô cao với những chiếc gối sa tanh đặt bên trên. Cảnh tượng đó khiến cô mỉm cười. Đây hẳn là sắp đặt của Ser Barristan, cô biết điều đó. Vị hiệp sĩ già là người tốt, nhưng đôi khi suy nghĩ quá đơn giản. Đó chỉ là câu nói đùa thôi, ser, cô nghĩ, nhưng vẫn ngồi lên một trong những chiếc gối.
Đêm không ngủ của cô nhanh chóng phát huy hậu quả của nó. Chẳng mấy chốc cô đã phải chống chọi với những cơn ngáp khi Reznak nói về hội thợ thủ công. Các thợ xây đá có vẻ rất giận dữ với cô. Đám thợ nề cũng vậy. Một số nô ɭệ cũ đang đẽo đá và xây tường, cướp mất công việc của hội thợ lành nghề và thợ cả. “Giá lao động tự do quá rẻ, thưa nữ hoàng,” Reznak nói. “Một số người tự gọi mình là thợ lành nghề, số khác còn dám nhận là thợ cả, những danh hiệu đáng lẽ chỉ thuộc về những người trong hội thợ thủ công. Hội thợ nề kính cẩn đề nghị nữ hoàng ủng hộ quyền và phong tục cổ xưa của họ.”
“Cư dân tự do lao động với giá rẻ bởi vì họ đói,” Dany nói. “Nếu ta cấm họ đẽo đá hay xây nhà thì các thợ làm nến, thợ dệt, thợ kim hoàn cũng sẽ tụ tập ở cổng của ta đòi bài trừ họ.” Cô suy nghĩ một lúc. “Hãy viết thông cáo là từ giờ trở đi chỉ có những thành viên trong hội nhóm được tự nhận là thợ lành nghề hoặc thợ cả… nhưng với điều kiện các hội nhóm phải cho phép các cư dân tự do gia nhập nếu họ đủ tiêu chuẩn.”
“Thần sẽ công bố như vậy,” Reznak nói. “Người cho phép quý tộc Hizdahr zo Loraq trình tấu được không?”
Anh ta vẫn cố chấp không nhận mình thua cuộc sao? “Cho anh ta lên.”
Hôm nay Hizdahr không mặc tokar. Thay vào đó anh mặc một chiếc áo choàng đơn giản màu xanh và xám. Trông cũng nhẵn nhụi hơn, cô nhận ra anh ta đã cạo râu và cắt tóc, tuy không được cạo nhẵn hẳn, nhưng ít nhất đôi cánh lố bịch trên tóc đã
không còn. “Thợ cạo của ngươi làm tốt đấy, Hizdahr. Ta hy vọng ngươi đến chỉ để cho ta thấy thành quả của anh ta chứ không tiếp tục xin mở trường đấu nữa.”
Anh ta cúi rạp mình kính cẩn. “Thưa nữ hoàng, e rằng thần vẫn phải xin ạ.”
Dany nhăn nhó. Ngay cả người của cô cũng ủng hộ đề nghị đó của anh ta. Reznak mo Reznak nhấn mạnh việc thu tiền thông qua thuế. Mỹ Nữ Xanh nói việc mở lại trường đấu sẽ làm hài lòng các vị thần. Đầu Cạo nghĩ việc đó sẽ khiến mọi người ủng hộ cô chống lại hội Con Trai Nữ Quái Harpy. “Cứ để họ chiến đấu đi,” Belwas Khỏe Mạnh, người từng một lần vô địch trường đấu lầm bầm. Ser Barristan gợi ý tổ chức đấu thương ngựa; trong đó đám trẻ mồ côi của ông có thể cưỡi ngựa và đấu tay đôi, sử dụng vũ khí cùn. Dany biết ông có ý tốt, tuy nhiên đó là một ý tưởng vô vọng. Người Meereen thích xem cảnh gϊếŧ chóc đổ máu chứ không phải là các kỹ năng. Nếu không các chiến binh nô ɭệ đã mặc giáp rồi. Chỉ có cô bé phiên dịch Missandei nhỏ bé là có vẻ thấu hiểu mối lo âu của nữ hoàng.
“Ta đã từ chối ngươi sáu lần rồi,” Dany nhắc Hizdahr.
“Nữ hoàng thờ bảy vị thần, vậy liệu người có thể chiếu cố xem xét đề nghị của thần đến lần thứ bảy được không. Hôm nay thần không đến một mình. Người có muốn nghe từ những người bạn của thần không? Họ cũng có bảy người tất cả.” Anh ta đưa từng người một ra. “Đây là Khrazz. Đây là Barsena Tóc Đen gan dạ. Đây là Camarron Đo Ván và Goghor Khổng Lồ. Đây là Mèo Đốm, đây là Ithoke Quả Cảm. Cuối cùng là Belaquo Bẻ Gãy Xương. Họ đến để cùng chung tiếng nói với thần và cầu xin nữ hoàng cho mở trường đấu.”
Dany biết bảy người này của anh ta, hoặc là biết tên, hoặc là biết mặt. Tất cả đều nằm trong số những nô ɭệ chiến đấu nổi tiếng nhất của Meereen… và đó là những nô ɭệ chiến đấu được thả tự do khỏi xiềng xích nhờ đám chuột cống, những người dẫn đầu cuộc nổi dậy chiếm thành phố cho cô. Cô nợ họ món nợ máu. “Ngươi nói đi,” cô cho phép.
Từng người một, mỗi người đều yêu cầu cô mở lại trường đấu. “Tại sao?” Cô hỏi khi Ithoke nói xong. “Các ngươi không còn là nô ɭệ nữa, không còn phải chết theo ý thích của các học sĩ. Ta đã thả tự do cho các ngươi. Tại sao các ngươi lại muốn sống trong bãi cát đỏ đó?”
“Tôi luyện tập từ khi lên 3 tuổi,” Goghor Khổng Lồ nói. “Và bắt đầu gϊếŧ người từ khi lên 6. Mẹ của Rồng nói tôi được tự do. Vậy tại sao không phải là tự do chiến đấu?”
“Nếu ngươi muốn chiến đấu thì hãy chiến đấu cho ta. Hãy tham gia vào đội quân của Mẹ Rồng, hoặc hội Anh Em Tự Do, hoặc Vệ Binh Lực Lưỡng. Hãy dạy những cư
dân tự do khác cách chiến đấu.”
Goghor lắc đầu. “Trước đây tôi chiến đấu vì các master. Người nói hãy chiến đấu cho người. Tôi nói chiến đấu vì chính mình.” Người đàn ông to lớn đấm ngực bằng nắm đấm to như cái búa. “Vì vàng. Vì vinh quang.”
“Goghor đã nói thay tất cả chúng tôi.” Mèo Đốm khoác một bộ da báo đốm trên một bên vai. “Lần cuối tôi bị bán, giá của tôi là ba trăm ngàn đồng danh dự. Khi còn là nô ɭệ, tôi ngủ trong lông thú và ăn thịt tươi. Giờ khi đã được tự do, tôi phải ngủ trong ổ rơm và thỉnh thoảng mới được ăn cá muối.”
“Hizdahr đã thề rằng những người chiến thắng sẽ được chia nhau một nửa số tiền thu được từ các cổng thành,” Khrazz nói. “Một nửa, anh ta đã thề như vậy, và Hizdahr là một người đáng kính trọng.”
Không, đó là một gã xảo quyệt thì đúng hơn. Daenerys cảm giác như mình bị rơi vào bẫy. “Thế còn những người thua cuộc? Họ sẽ nhận được gì?”
“Tên họ sẽ được khắc trên Cổng Định Mệnh cùng những tử sĩ quả cảm khác,” Barsena tuyên bố. Theo những lời đồn đại thì tám năm nay, Barsena gϊếŧ chết bất cứ nữ chiến binh nào được cử đến đấu với cô ta. “Mọi người đàn ông đều phải chết, và phụ nữ cũng vậy… nhưng không phải chuyện gì cũng được ghi nhớ.”
Dany không đưa ra câu trả lời cho đề nghị của Hizdahr. Nếu đây thực sự là những gì người của ta mong đợi, liệu ta có quyền từ chối họ hay không? Đây là thành phố của họ trước khi là của ta, và họ muốn tự định đoạt cuộc sống của mình. “Ta sẽ cân nhắc tất cả những gì các ngươi vừa nói. Cảm ơn lời khuyên của các ngươi.” Cô đứng dậy. “Chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai.”
“Tất cả quỳ dưới chân Daenerys Bão Tố, Người Không Thể Cháy, Nữ Hoàng Meereen, Nữ Hoàng của người Andal, Rhoynar và Tiền Nhân, Khaleesi của Đồng Cỏ Vĩ Đại, Người Bẻ Xiềng Xích và Mẹ của Rồng,” Missandei hô to.
Ser Barristan hộ tống cô về phòng. “Ser hãy kể chuyện cho ta nghe đi,” Dany nói khi họ trèo lên bậc thang. “Câu chuyện về lòng dũng cảm và những kết thúc có hậu ấy.” Cô cần được nghe về những cái kết có hậu. “Kể cho ta nghe ông đã thoát khỏi tay Kẻ Tiếm Quyền như thế nào.”
“Thưa nữ hoàng, chẳng có gì can đảm khi bỏ chạy để bảo toàn mạng sống.”
Dany ngồi trên một cái đệm, vắt chân lên nhau và ngẩng lên nhìn ông. “Thôi nào. Chính thằng nhóc Tiếm Quyền trẻ con đã sa thải ông khỏi Ngự Lâm Quân…”
“Joffrey, đúng. Họ đưa ra lý do là tuổi tác của thần, trong khi sự thực hoàn toàn không phải vậy. Thằng nhóc muốn một chiếc áo choàng trắng cho con chó Sandor
Clegane của nó, và mẹ nó thì muốn Sát Vương lên làm tướng chỉ huy. Khi họ nói với thần, thần… thần đã cởi bỏ áo choàng theo yêu cầu của họ, ném kiếm xuống chân Joffrey và nói những điều không mấy khôn ngoan.”
“Ông nói gì?”
“Sự thật… nhưng sự thật chưa bao giờ được chào đón ở triều đình đó. Thần ngẩng cao đầu bước ra khỏi sảnh thiết triều, dù không biết mình sẽ đi đâu. Thần chẳng có ngôi nhà nào khác ngoài Tháp Kiếm Trắng. Thần biết các anh em họ sẽ tìm một nơi cho thần ở Harvest Hall, nhưng thần không muốn họ phải hứng chịu cơn giận của Joffrey. Thần đang dọn đồ thì chợt nhận ra mình rơi vào hoàn cảnh đó hoàn toàn do nhận sự khoan dung của Robert. Ông ta là một hiệp sĩ giỏi, nhưng lại là một vị vua tồi, bởi ông ta không có quyền chính đáng để ngồi lên Ngai Sắt. Đó là khi thần biết để chuộc lại bản thân, thần cần tìm vị vua đích thực và tận tụy phục vụ ngài ấy, với tất cả sức lực còn lại trong thần.”
“Anh trai Viserys của ta.”
“Đó cũng là ý định của thần. Khi ra tới chuồng ngựa, đám lính áo choàng vàng cố bắt thần. Joffrey đã đề nghị tặng thần một tòa tháp để khi già còn có chỗ chết, nhưng thần từ chối món quà của thằng nhóc, vì thế giờ hắn muốn thần phải vào ngục. Đội trưởng đội Gác Thành cũng dám đối đầu trực tiếp với thần, nhân lúc thần chỉ có bao kiếm rỗng tuếch không có ruột bên trong. Tuy nhiên bọn chúng chỉ có ba người và thần vẫn có con dao. Thần rạch mặt một tên khi hắn dám đặt tay lên người thần, sau đó cưỡi ngựa băng qua những tên còn lại. Khi thúc ngựa tiến về phía tường thành, thần nghe thấy Janos Slynt hò hét lính đuổi theo. Khi ra đến bên ngoài Tháp Đỏ, nếu đường phố không tắc nghẽn thì thần đã bỏ trốn được một cách dễ dàng. Họ bắt được thần ở Cổng Sông. Đội áo choàng vàng đuổi theo thần từ lâu đài đã hô những người gác cổng thành ngăn thần lại, vì thế thần bị họ chặn giáo cản đường.”
“Lúc đó ông không có kiếm ư? Làm sao ông vượt qua được bọn chúng?”
“Một vị vua đích thực đáng giá hơn mười tên lính gác chứ. Những người gác cổng bị đánh úp bất ngờ. Thần kéo một tên xuống, giằng được chiếc giáo của hắn và đâm qua cổ họng tên gần nhất đang đuổi theo mình. Tên còn lại bỏ chạy ngay khi thần qua cổng. Thần cho ngựa phóng nhanh và đi thẳng theo hướng dòng sông cho đến khi thành phố khuất dạng phía sau. Đêm hôm đó thần bán con ngựa để đổi lấy một nắm xu lẻ và một ít quần áo rách. Sáng hôm sau, thần gia nhập với đám dân đen tiến về Vương Đô. Do chạy ra ngoài từ cổng Bùn nên thần trở về qua cổng Thần Linh. Mặt mũi nhem nhuốc, râu mọc lởm chởm trên má và chẳng có vũ khí gì ngoài một cây gậy gỗ. Trong bộ đồ bằng vải thô và đôi bốt dính đầy bùn, trông thần chẳng khác gì một ông già từ vùng chiến tranh tới Vương Đô tị nạn. Đội áo choàng vàng nhận một đồng
bạc từ thần và vẫy cho qua. Vương Đô đầy ắp dân thường, những kẻ chạy đến từ vùng chiến tranh. Thần lạc giữa biển người bọn họ. Trong người tuy có chút bạc nhưng thần còn phải trả lộ phí để qua biển hẹp, vì thế thần ngủ trong điện thờ và các con ngõ nhỏ, ăn uống trong các quán rượu. Thần để râu mọc bờm xờm và trông già nua tuổi tác. Ngày Lãnh chúa Stark mất đầu, thần cũng ở đó chứng kiến. Cuối cùng thần vào Đại Điện và cảm ơn các vị thần vì Joffrey đã lột áo choàng của thần.”
“Stark là kẻ phản bội và phải nhận kết cục xứng đáng.”
“Thưa nữ hoàng,” Selmy nói, “Eddard Stark đúng là đã góp phần trong việc lật đổ cha người, nhưng ông ta không có ý xấu với người. Khi thái giám Varys báo với chúng thần việc người mang bầu, Robert muốn người phải chết, nhưng Lãnh chúa Stark phản đối chuyện đó. Vì không tán thành việc sát hại trẻ em nên ông ấy đã bảo Robert tìm một quân sư khác.”
“Lẽ nào ông đã quên công chúa Rhaenys và hoàng tử Aegon?”
“Thần chưa bao giờ quên. Nhưng đó là tội của Nhà Lannister, thưa nữ hoàng.”
“Lannister hay Stark thì có gì khác nhau? Viserys từng gọi chúng là lũ chó của Kẻ Tiếm Quyền. Nếu một đứa nhóc bị xâu xé bởi một đàn chó săn thì đâu có quan trọng việc con chó nào xé toạc họng nó? Tất cả lũ chó đều tội lỗi như nhau. Tội…” Cổ họng cô nghẹn lại. Hazzea, cô nghĩ và đột nhiên nói, “Ta muốn nhìn chiếc hố,” giọng cô bỗng nhiên nhỏ lại như tiếng thì thầm của một đứa trẻ. “Ser dẫn ta xuống được không, nếu ngài có thể.”
Mặt người đàn ông già nua thoáng chút phản đối, nhưng đôi co với nữ hoàng không phải là bản tính của ông. “Xin theo lệnh người.”
Cầu thang của đầy tớ là đường xuống nhanh nhất − chật hẹp, dốc đứng và giấu mình trong những bức tường. Ser Barristan đem theo một chiếc đèn vì sợ cô bị ngã. Những bức tường gạch với hai mươi màu sắc khác nhau ép lại xung quanh họ, nhạt dần thành màu xám và đen khi ở xa chiếc đèn. Ba lần họ đi qua các lính gác Thanh Sạch. Họ đứng như thể được tạc vào vách đá. Âm thanh duy nhất phát ra là tiếng giày của họ nện trên những bậc thang.
Tầng mặt đất của Đại Kim Tự Tháp Meereen là một nơi kín bưng, tối tăm và đầy bụi. Bức tường bên ngoài của nó dày 9 mét. Bên trong, âm thanh vọng lên những mái vòm bằng gạch nhiều màu sắc và giữa những chuồng ngựa, quầy hàng và nhà kho. Họ đi bên dưới ba cổng vòm vĩ đại, xuống một con dốc chiếu sáng bởi ánh đuốc và tiến vào một căn hầm dưới kim tự tháp, đi qua những bể chứa, hầm ngục và phòng tra tấn nơi nô ɭệ từng chịu roi vọt, lột da và dí sắt nung. Cuối cùng, trước mặt họ là hai cánh cổng sắt khổng lồ với những chiếc bản lề gỉ sét. Lính canh là người của hội Thanh
Sạch.
Theo lệnh của cô, một người rút ra chiếc chìa khóa sắt. Cánh cửa bật mở, bản lề kêu kẽo kẹt. Daenerys Targaryen bước vào giữa bóng tối nóng rực và dừng lại trước miệng một cái hố sâu. Khoảng 12 mét phía dưới, hai con rồng của cô ngẩng đầu lên. Bốn con mắt cháy sáng trong bóng tối – hai con mắt màu vàng nóng chảy và hai con mắt màu đồng.
Ser Barristan kéo cánh tay cô. “Đừng đến gần hơn.” “Ông nghĩ chúng sẽ làm hại ta sao?”
“Thần không biết, thưa nữ hoàng, nhưng thần không muốn liều với mạng sống của người để tìm ra câu trả lời.”
Khi Rhaegal gầm, một quầng lửa vàng biến đêm thành ngày trong tích tắc. Ngọn lửa liếʍ dọc các bức tường, và Dany cảm thấy mặt nóng bừng giống như lửa trong lò tỏa ra. Đầu bên kia của căn hầm, đôi cánh Viserion xòe ra khuấy động cả không gian. Nó cố bay về phía cô, nhưng sợi xích căng ra khi nó bay lên và kéo giật nó xuống đất. Những mắt xích to bằng nắm tay người gắn chặt chân nó xuống sàn. Chiếc vòng sắt quanh cổ nó được gắn vào bức tường phía sau. Rhaegal cũng bị xích giống như thế. Dưới ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn của Selmy, vảy của nó bóng lên như ngọc bích. Khói tỏa ra giữa những kẽ răng con vật. Xương xẩu vương vãi trên nền nhà và dưới chân nó, vỡ vụn và cháy xém. Không khí nóng một cách khó chịu với đầy mùi lưu huỳnh và thịt cháy.
“Chúng đã lớn hơn rồi.” Giọng Dany vang vọng lên những bức tường đá cháy xém. Một giọt mồ hôi bò xuống trán cô và rơi xuống ngực. “Có đúng là rồng không bao giờ ngừng lớn không?”
“Nếu chúng có đủ thức ăn và đủ không gian để phát triển. Tuy nhiên nếu bị xích lại ở đây thì…”
Các Đại học sĩ vẫn sử dụng căn hầm này làm nhà tù. Nó đủ lớn cho 500 người… và quá đủ cho hai con rồng. Nhưng vấn đề là được bao lâu? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng quá lớn và căn hầm không vừa nữa? Chúng có dùng lửa và móng vuốt để quay sang đánh nhau không? Liệu chúng có trở nên xanh xao yếu ớt, với đôi cánh khô héo quắt queo không? Liệu chúng có phun lửa nữa không?
Có người mẹ nào lại để con mình chết mục trong bóng tối?
Nếu nhìn lại, ta sẽ thất bại, Dany tự nhủ… nhưng làm sao cô có thể không nhìn lại? Lẽ ra ta phải biết điều này sẽ đến. Ta đúng là mù mắt, hay vì ta đã cố tình nhắm mắt lại để không phải thấy cái giá phải trả cho sức mạnh?
Viserys đã kể cho cô tất cả những câu chuyện đó khi cô còn nhỏ. Anh thích nói về những con rồng. Cô biết Harrenhal đã thất thủ như thế nào. Cô biết về Cánh Đồng Cháy và Vũ Điệu Rồng Thiêng. Một người tổ tiên của cô, Aegon Đệ Tam, đã tận mắt chứng kiến mẹ mình bị ăn sống bởi con rồng của chú ông. Và có những bài hát nói về các làng mạc và vương quốc sống trong sợ hãi trước lũ rồng cho đến khi một người gϊếŧ rồng quả cảm nào đó cứu họ. Ở Astapor chúng nung chảy mắt một nô ɭệ. Trên đường tới Yunkai, khi Daario ném những cái đầu của Sallor Hói và Prendahl na Ghezn xuống chân cô, những đứa con cô lập tức mở tiệc trên hai cái đầu lâu. Rồng không sợ người. Và một con rồng đủ lớn để nuốt một con cừu thì cũng có thể ăn một đứa trẻ dễ dàng như vậy.
Tên cô bé là Hazzea. Cô bé mới 4 tuổi. Hoặc là cha cô bé nói dối. Rất có thể ông ta nói dối. Chưa có ai nhìn thấy con rồng, ngoài ông ta. Bằng chứng của ông ta là xương cháy, nhưng xương cháy chẳng nói lên điều gì cả. Có thể chính ông ta đã gϊếŧ đứa nhỏ và sau đó đốt nó. Đầu Cạo nói Ông ta không phải người cha đầu tiên vứt bỏ một đứa con gái không mong muốn. Hội Con Trai Nữ Quái Harpy có thể đã làm chuyện đó và làm giả như do một con rồng gây ra để cả thành phố ghét ta. Dany muốn tin vào điều đó… Nhưng nếu như vậy, tại sao cha của Hazzea lại phải đợi đến khi mọi người trong phòng rời đi gần hết mới tiến lên? Nếu mục đích của ông ta là làm dấy lên lòng căm thù của người Meereen đối với ta thì ông ấy phải kể chuyện đó khi căn phòng có đầy người chứng kiến chứ.
Đầu Cạo giục cô xử tử ông ta. “Ít nhất cũng rút lưỡi hắn. Những lời dối trá của gã này có thể gϊếŧ tất cả chúng ta, thưa nữ hoàng.” Nhưng thay vào đó Dany đã chọn trả món nợ máu. Không ai biết giá trị của một đứa bé gái để tư vấn cho cô, vì thế cô gán cho nó giá trị bằng một trăm lần con cừu. “Ta rất muốn đem Hazzea trở lại cho ngươi, nếu ta có thể,” cô nói với người cha, “nhưng có một số việc kể cả nữ hoàng cũng không thể nào làm được. Xương cốt của cô bé sẽ được đặt trong Đền Mỹ Nữ, và một trăm ngọn nến sẽ được đốt ngày đêm để tưởng nhớ. Hãy quay lại đây mỗi năm khi đến ngày sinh nhật cô bé. Các con của ngươi có thể không muốn đâu… nhưng ngươi không bao giờ được nhắc về chuyện này nữa.”
“Nhưng mọi người sẽ hỏi,” người cha đau khổ nói. “Họ sẽ hỏi tôi Hazzea đâu và nó chết như thế nào.”
“Con bé chết vì rắn cắn,” Reznak mo Reznak gợi ý. “Một con sói đói tha cô bé đi rồi. Cô bé bỗng nhiên bị bệnh nặng. Cứ việc nói với họ những gì ngươi muốn, nhưng đừng nói gì về lũ rồng.”
Móng vuốt của Viserion cào lên nền đá, và sợi xích vĩ đại kêu loảng xoảng khi nó cố quay lại chỗ cô. Khi không thể quay lại, con vật gầm lên và ngoái đầu lại xa hết
mức có thể, sau đó phun lửa vào bức tường phía sau. Bao giờ lửa của nó mới đủ nóng để làm vỡ đá và nung chảy sắt?
Cách đây không lâu nó còn đậu trên vai cô, đuôi cuộn tròn lại quanh cánh tay. Một lần cô còn tự tay cho nó ăn miếng thịt nướng cháy. Nó là con rồng đầu tiên bị xích. Daenerys đã tự mình dẫn con vật đến chỗ chiếc hố và khóa nó lại trong đó với vài con bò. Khi ăn xong con vật trở nên buồn ngủ, và tận dụng lúc đó họ xích nó lại.
Với Rhaegal mọi việc khó khăn hơn. Có lẽ nó nghe được tiếng em trai đang giận dữ trong chiếc hố. bất chấp những bức tường bằng gạch và đá ngăn giữa chúng. Cuối cùng, họ phải quăng lưới bằng xích sắt nặng để bắt con vật khi nó đang phơi mình trên ban công. Con vật đã chống trả quyết liệt nên phải mất ba ngày họ mới đưa được nó xuống cầu thang đầy tớ, trong khi con vật cắn xé, quẫy đạp. Sau nỗ lực đó, sáu người bị con rồng đốt cháy.
Còn Drogon…
Cái bóng có cánh, người cha đau khổ gọi nó như vậy. Nó là con to nhất trong ba con rồng của cô, hung tợn nhất, hoang dã nhất, với những chiếc vảy đen tuyền và đôi mắt như hai hố lửa.
Drogon đi săn ở rất xa, nhưng khi no nê nó thích đắm mình trong nắng trên đỉnh Đại Kim Tự Tháp, nơi nữ quái của Meereen từng đứng. Đã ba lần họ cố gắng bắt nó ở đó, và cả ba lần đều thất bại. Hơn hai chục người quả cảm nhất của cô đã mạo hiểm cố bắt nó, kết quả là hầu như tất cả đều bị bỏng và bốn người chết cháy. Lần cuối cô nhìn thấy Drogon là vào lúc xế chiều trong lần vây bắt thứ ba. Con rồng đen bay về phía bắc dọc theo dòng Skahazadhan, đến với biển Dothraki, với những đồng cỏ cao rậm rạp. Và nó vẫn chưa trở về.
Mẹ rồng, Daenerys nghĩ. Mẹ của lũ quái vật. Ta đã đem lại cái gì cho thế giới thế này? Dù là nữ hoàng, nhưng ngai báu của ta làm bằng xương cháy và đứng trên cát lỏng. Không có lũ rồng, cô khó có thể hy vọng giữ được Meereen, chứ chưa nói đến việc lấy lại Westeros. Ta mang dòng máu của rồng, cô nghĩ. Vậy nếu chúng là quái vật thì ta cũng vậy.