Chương 2

5.

Khi giáo viên rời đi, Phương Ti Vũ trừng mắt nhìn tôi.

Tôi nhìn cô ta với vẻ mặt bình tĩnh.

Cô ta cau mày: "Ánh mắt đó là thế nào? Mày đang coi thường tao à?"

Tôi chưa kịp nói gì thì cô ta đã chế nhạo nói: "Đừng tưởng chỉ có mình mày giỏi. Đây chỉ là một cuộc thi vật lý nhỏ thôi. Tao nhất định sẽ đạt thứ hạng cao hơn mày."

Vì không phải thi nên cuối tuần tôi có thời gian rảnh. Hiếm khi tôi trở về nhà.

Trong phòng khách chỉ có chị dâu tôi đang chăm cháu.

Khi nhìn thấy tôi, chị ấy ngạc nhiên hỏi: “Thiêm Thiêm, em không chuẩn bị cho cuộc thi à?”

Tôi lắc đầu, nghi ngờ hỏi: “Chị dâu, sao chị biết có cuộc thi?”

“Ngày mai trong thành phố sẽ có cuộc thi vật lý, chị được mời đến giám sát phòng thi.”

Sau khi chị dâu giải thích, chị ấy dường như nghĩ đến điều gì đó: “Nếu em đã về thì đi cùng chị đi.”

"Em đi làm gì?"

"Lần trước không phải bảo muốn làm đề vật lý sao? Nghe nói có hai loại đề mới, rất khó đấy."

Tôi lập tức bị kí©h thí©ɧ.

Ngoài âm nhạc, sở thích lớn nhất của tôi là giải quyết các vấn đề khó khăn, cảm giác xua tan mây mù này khiến tôi mê mẩn.

Thế là ngày hôm sau tôi cùng chị dâu đến phòng thi.

Sau khi bắt đầu, chị ấy nhường chỗ cho tôi làm bài tại văn phòng của chị ấy.

Gần đến lúc kết thúc, chị dâu tôi giận dữ mở cửa và ném chìa khóa lên bàn.

Dòng suy nghĩ của tôi bị gián đoạn, tôi nhìn lên và hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Chị dâu tôi vuốt mái tóc dài và nói: “Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là có nữ sinh gian lận thôi.”

Tôi cau mày: “Thế chị phạt sao?”

"Chưa đâu. Tình huống đặc biệt, chị không muốn làm ảnh hưởng đến những học sinh khác nên chỉ ghi số bài thi của học sinh ấy trước và sẽ báo cáo sau."

Chị dâu tôi thản nhiên nói xong rồi cầm tờ giấy trước mặt tôi lên.

“Em xong rồi à? Đúng là không khác lắm."

Chị dâu cất tờ giấy của tôi: “Được rồi, lát nữa chị có cuộc họp nên sẽ mang cái này đến tổ chấm điểm. Nếu chán thì cứ bắt taxi về trước nhé.”

6.

Khi ra khỏi phòng thi, tôi gặp Phương Ti Vũ và chủ nhiệm.

Chủ nhiệm lớp rất coi trọng cuộc thi vật lý này, đích thân đi cùng cô ta đến dự thi, đợi cô ta còn có đám chó săn đứng bên ngoài.

Mấy người họ đang trò chuyện cười đùa trước cửa phòng thi, gần như chặn mất nửa cánh cửa. Tôi vừa bước tới cửa, bọn họ đã nhìn thấy tôi.

Khi thấy tôi, họ tiến tới và vây quanh tôi như một đám chó nhìn thấy cục xương.

"Lục Thiêm Thiêm, mày tới đây làm gì?"

"Tao biết mà, ngoài miệng thì nói không tham gia, nhưng thực ra mày cảm thấy rất hối hận."

"Nhất định phải hối hận. Giải nhất lần này là một vạn đấy, đủ cho một gia đình nghèo khó như Lục Thiêm Thiêm sống một thời gian dài."

Chủ nhiệm lớp không ngăn bọn họ cười nhạo tôi, ngược lại còn chỉ trích: "Cho cơ hội thì không nắm, giờ theo đuôi đến đây làm gì?"

Tôi cau mày: “Em theo đuôi à?”

Phương Ti Vũ hỏi: "Chính là vậy đó. Nếu không thì mày đến trường thi làm gì?"

Tôi: "Liên quan gì đến cô."

Phương Ti Vũ tức giận: "Đúng là loại không biết xấu hổ!"

Tôi: "Cút."

Đám chó săn của cô ta vội vàng đi ra hoà giải: “Ti Vũ, đừng so đo với hạng người đó. Nó ghen tị với cậu đấy!”

Tôi liếc nhìn cô ả, bình tĩnh nói: “Mấy người cũng cút khỏi đây đi.”

"..."

Thấy bọn họ sắp đánh nhau, chủ nhiệm cuối cùng đã chịu lên tiếng: "Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, Ti Vũ, em thấy bài thi thế nào?"

Vẻ mặt tức giận của Phương Ti Vũ trong giây lát chuyển thành tự hào: "Em nghĩ không có vấn đề gì, các câu hỏi rất đơn giản và em có thể làm được rất nhanh. Lần này đứng nhất cũng không thành vấn đề."

7.

Đám chó săn liền tỏ thái độ khoa trương: "Chà, tớ biết cậu là người giỏi nhất mà Ti Vũ."

Lông mày của chủ nhiệm gần như nhướng lên, hào hứng vỗ vai Phương Ti Vũ: "Nghe nói lần này có thêm loại câu hỏi mới, ngay cả Lục Thiêm Thiêm cũng không thể bảo đảm có thể đứng thứ nhất. Em tự tin như vậy, thầy thật sự rất vui!"

Phương Ti Vũ mỉm cười: "Thầy à, Lục Thiêm Thiêm sao có thể so với em được?"

Cô ta dừng lại, và giây tiếp theo, cô ta nói với một giọng kỳ lạ: “Dù sao thì nó cũng chỉ là bại tướng của em mà thôi.”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi quay người rời đi.

Giọng nói chế nhạo của Phương Ti Vũ ngày càng lớn hơn: "Lục Thiêm Thiêm, mày chạy nhanh quá vậy? Vừa rồi không phải rất kiên cường sao?”

Tôi nói ồ và nói một cách vô cảm: “Đừng trèo cao, đừng so sánh, đừng tức giận với súc vật."

Phương Ti Vũ: "..."

Tôi không biết cô ta đã nói gì với bố cô ta, hiệu phó trường, khi cô ta về nhà.

Tại lễ chào cờ vào tuần thứ hai, hiệu phó cầm micro và nhiệt tình bày tỏ lời khen ngợi Phương Ti Vũ: "Phương Ti Vũ, lớp mười hai một, đã đạt được kết quả rất tốt trong cuộc thi vật lý toàn thành phố lần này. Chúng ta hãy chúc mừng em ấy trước nhé!"

Cả trường vỗ tay như sấm, và bố cô ta giẫm lên tôi: “Ngoài ra, tôi cũng muốn phê bình một bạn cùng lớp tự cho mình là đúng, tự cho mình là cao, đặt cảm xúc cá nhân lên trên danh dự của nhà trường mà không hề quan tâm đến…”

Ông ta còn chưa nói xong, một chiếc ô tô màu đen đã dừng lại ngoài cổng trường phía sau sân thể dục. Ba người đàn ông mặc vest bước vào sân.

8.

Thầy chủ nhiệm lập tức nhận ra đối phương và nói với hiệu phó bằng đôi mắt sáng ngời: "Họ là thành viên của đội kiểm tra cuộc thi vật lý này."

Khi Phương Ti Vũ và bố cô ta nghe điều này, ông ta lập tức đặt micro xuống, bước tới với nụ cười tha thiết và nói: "Hóa ra có người trong đội kiểm tra đến. Chào mừng đến với trường chúng tôi."

Ba người bình tĩnh bắt tay Phương Lâm, người đứng đầu nói: "Chúng tôi là thành viên ban tổ chức cuộc thi vật lý lần trước. Lần này chúng tôi đến trường các anh để tìm người."

Vì micro chưa được ngắt kết nối nên âm thanh cuộc trò chuyện của họ truyền đến tai các học sinh phía dưới.

Phương Lâm không biết là cố ý hay vô tình, trên mặt lộ ra vẻ kích động: “Các anh tìm ai?"

"Phương Ti Vũ."

Phương Lâm lộ ra vẻ mặt đắc ý, hét vào micro: "Ti Vũ, đến đây nhanh!"

Phương Ti Vũ ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước đến chỗ Phương Lâm dưới sự chú ý của cả trường.

Khi đi ngang qua tôi, cô ta còn khịt mũi với tôi.

Sau khi ba người xác nhận xong, họ nói: "Kết quả cuộc thi vật lý ngày hôm qua đã có. Về Phương Ti Vũ, chúng tôi..."

Bọn họ còn chưa nói xong, Phương Lâm liền hưng phấn không thể khống chế cắt ngang: "Tôi biết, tôi biết. Chắc hẳn anh đích thân đến chúc mừng Ti Vũ. Thật sự đã làm phiền các anh. Ti Vũ từ nhỏ đã xuất sắc rồi. Ai ngờ con bé sẽ giành được vị trí thứ nhất..."

Ba người kiểm tra càng nghe càng bối rối, cuối cùng không nhịn được nữa ngắt lời Phương Lâm: "Xin hãy nghe chúng tôi nói!"

"Ừ, các anh nói đi."

Người dẫn đầu lấy ra một tờ giấy: "Sau khi đoàn kiểm tra thảo luận, chúng tôi phát hiện ra rằng Phương Ti Vũ đã gian lận trong cuộc thi vật lý ngày hôm qua. Nên chúng tôi sẽ hủy kết quả, áp dụng phạt và thông báo toàn thành phố về hành vi gian lận này."

"..."