Bạch Trần Tinh ăn ngon ngủ kỹ, không cần phải dậy sớm nấu cơm, không cần phải lắng nghe những lời nói chế diễu đầy khinh miệt của Lệ Liên Liên, càng không phải nhìn thấy gương mặt ngụy quân tử của Tô Nhạc Hoan.
Hắn ở nhà Triệu Thanh, không cần làm bất cứ thứ gì. Ngủ đến tự tỉnh, cơm có người nấu, nước có người bưng. Được cung phụng không khác gì một ông hoàng.
Mà Triệu Thanh hoàn toàn cam chịu làm tất cả. Bạch Trần Tinh ngơ ngác nhìn mang tạp dề con thỏ Triệu Thanh, bận rộn trong nhà bếp.
Lấy thân cao một 180 cm hơn, thân thể cường tráng hữu lực lại mang cái tạp dề có phần dễ thương đó. Hình như có hơi, không bình thường cho lắm. Bạch Trần Tinh không biết, Triệu Thanh lấy đâu ra cái tạp dề như vậy, là của dì giúp việc sao?
Triệu Thanh quay đầu, mỉm cười ôn nhu nhìn thiếu niên. Bạch Trần Tinh gượng gạo đáp lại. Không khí trong phòng bếp có hơi ngại ngùng.
Tô Nhạc Hoan chưa dứt được nổi đau mất đi hài tử. Hắn cố gắng bình tĩnh vực dậy tâm trạng, không quên an ủi vừa mới mất đi hài tử mẫu thân Lệ Liên Liên.
Hắn mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên. Chỉ có hắn biết, hắn có bao nhiêu mong chờ hài tử sinh ra. Cuối cùng đâu, cái gì cũng không có.
Tô Nhạc Hoan hận không thể bóp chết Mặc Hiên ngay lúc đó, đòi lại công đạo cho con của hắn. Tô Nhạc Hoan cười lạnh, hắn vậy mà bị vẻ nhu nhược của Mặc Hiên đánh lừa. Hắn bản chất là một con ác quỷ!
Hắn thương hại Mặc Hiên, không vì Lệ Liên Liên kiến nghị mà cho hắn thôi việc. Hắn cam đoan, chưa từng làm gì có lỗi với Mặc Hiên. Vậy tại sao, hắn có thể nhẫn tâm đẩy ngã mang bầu năm tháng Lệ Liên Liên, hại chết con của hắn.
Tô Nhạc Hoan càng nghĩ càng thêm tức giận!! Mặc Hiên vào tù quá mức nhẹ nhàng, phải là tù chung thân mới có thể xoa dịu hắn lúc này.
Tô Nhạc Hoan biết được Mặc Hiên bị người bảo lãnh, hơi chút kinh ngạc khi đó là Triệu Thanh.
" Ta không biết Triệu tổng thích nhặt đồ bỏ đi đâu. " Triệu Thanh nhíu mày, Tô Nhạc Hoan âm dương quái khí lời nói khiến hắn tức giận. Thiếu niên, không phải là món đồ vật.
" Ngươi gọi cho ta chỉ nói như vậy? " Triệu Thanh thiếu kiên nhẫn. Hắn còn phải gọt trái cây cho thiếu niên tráng miệng đâu.
" Triệu Thanh, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi. Mặc Hiên không giống như vẻ bề ngoài, hắn rất giỏi ngụy trang. " Tô Nhạc Hoan hút một điếu thuốc, phà hơi.
Hắn không có tốt bụng đến mức nhắc nhở Triệu Thanh. Có Triệu Thanh chống lưng, hắn muốn Mặc Hiên chôn thân trong tù có chút khó khăn. Nhưng nếu Triệu Thanh không còn để ý đến Mặc Hiên, vậy thì dễ dàng. Tô Nhạc Hoan có nằm mơ cũng muốn báo thù cho hài tử không thể suất thế của hắn.
" Chuyện của ta, không cần ngươi quản. " Triệu Thanh mặt mày biến băng lãnh. " Trái lại ngươi, lo cho chính mình thì tốt hơn đi. "
" Ngươi thông minh như vậy, lại bị một cái nữ nhân dắt mũi, thật đáng chê cười. Tô Nhạc Hoan, ta mong người không cần hối hận. " Nói rồi cúp máy. Tô Nhạc Hoan nhíu mày, trầm mặc.
" Mặc Hi, không thể chờ được nữa. " Bác sĩ trung niên nhìn Bạch Trần Tinh. " Nếu không thể cấy ghép tim, cậu biết sẽ như thế nào mà phải không? "
" Thời gian thích hợp làm phẫu thuật là khi nào? " Bạch Trần Tinh đến thăm Mặc Hi, từ bên ngoài nhìn vào ai cũng nhận ra sức khỏe của nàng càng lúc càng kém. Một ngày phát bệnh không ít lần. Mặc Hi ngoài mặt cười cười nói nói, nói chính mình không sao. Như vậy, chỉ làm Bạch Trần Tinh càng thêm đau lòng.
" Một tháng sau là thích hợp nhất. " Bác sĩ trả lời. Hắn là bác sĩ phụ trách cho Mặc Hi, là đứa nhỏ nghị lực nhất mà hắn từng thấy. Cô bé luôn tỏ ra bản thân ổn, không muốn làm phiền người xung quanh. Rất tự lập, cũng hiểu chuyện chọc người đau lòng. Mặc Hi còn trẻ, nàng còn có cả một tương lai ở phía trước.
" Được. " Bạch Trần Tinh gật đầu. Đến lúc đó, Mặc Hi sẽ được cấy ghép tim.
Tô Nhạc Hoan không tin tà không tin quỷ, những Triệu Thanh lời nói cứ quấn lấy hắn không buông. Tô Nhạc Hoan nhìn ngủ say Lệ Liên Liên. Âm thầm làm ra quyết định. Lệ Liên Liên, không cần làm ta thất vọng.
" Triệu Thanh, ngươi thật tốt. Ta tin chắc, sẽ có người phù hợp với ngươi hơn ta. " Triệu Thanh dừng xe, im lặng không nói. Thật lâu mới thốt ra một câu.
" Không ai cả, chỉ có ngươi. " Trên đời này quả thực có người xuất chúng hơn thiếu niên, tài giỏi hơn thiếu niên. Nhưng hắn không hề chú trọng đến cái đó. Hắn muốn thiếu niên, vì hắn là hắn.
" Ngươi thật là ngốc. " Bạch Trần Tinh mím môi. Không tiếp tục đề tài này.
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)