Nam nhân sắc bén ánh mắt, ngón tay giơ lên ý tứ bảo mọi người im lặng. Hắn mở ra quang não, lập tức có thể nhìn thấy mặt mày xám xịt tiểu nhân nhi. Không khỏi có chút buồn cười. " Có chuyện gì?! "
Phó tướng ngồi phía dưới nhìn đại nhân của bọn họ mỉm cười, trợn mắt há mồm, cằm muốn rớt đầy đất. Ai ai cũng tự hỏi, đại nhân sẽ không bị người đoạt xá rồi chứ. Rất nhanh, suy nghĩ đó đã bị một ánh mắt lạnh băng làm cho biến mất. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đại nhân như bình thường vẫn là tốt nhất.
Lian ngồi gần nam nhân nhất, nhìn thấy hắn ôn nhu sủng nịch biểu tình, trong lòng ghen ghét cực độ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường. Không có ai biết, hắn bàn tay dấu dưới bàn siết chặt đến phát đau.
" Ngươi khi nào trở về?! " Bạch Trần Tinh thông qua quang não nhìn rõ sắc mặt của từng người. Người làm hắn chú ý là một nữ nhân, nàng đôi mắt làm cho hắn có một cảm giác rất quen thuộc. " Hết thịt dị thú rồi, ngươi trở về mang theo một ít đi. "
Mặt trời mọc hướng Tây, mặt trời thật sự đã mọc hướng Tây. Trên đời này vậy mà có một người có thể ra lệnh cho nguyên soái đại nhân. Khϊếp sợ biểu tình xuất hiện trên mặt các phó quan. Mai ánh mắt thầm rung động, nhìn thiếu niên nhiều hơn vài lần.
" Được, chỉ cần ngươi có thể ăn, bao nhiêu cũng mang về cho ngươi. " Thịt dị thú không thể nói là trân quý, nhưng lại bán với cái giá rất cao, gia đình bình thường một năm chỉ có thể mua được vài lần. Nhưng Lệ Hiên là ai, hắn là nguyên soái đế quốc. Không có gì hắn không thể có được, huống chi chỉ có dị thú thịt cấp cho thiếu niên.
" Được. " Bạch Trần Tinh hoà hoãn cảm xúc, ánh mắt như có như không lia đến Lian. Hắn ẩn ý lời nói nói. " Lệ Hiên, ngươi trở về sớm một chút, không cần làm việc quá sức. " Xong rồi tắt quang não.
" Các ngươi nghe rõ rồi đi. Tay chân nhanh nhẹn một chút, ta phải trở về cùng phu nhân dùng bữa. " Ở đây không ít phó quan chưa lập gia đình, cũng có vài người giống Lian tồn tại cảm xúc không nên có. Thất vọng có, nhưng đó là điều có thể đoán trước được. Nguyên soái đại nhân không phải là người bọn họ có thể mơ tưởng đến.
Lian ánh mắt thâm trầm, hắn không cam lòng. Cát Lai Á chẳng qua chỉ là hài tử của tội nhân phản quốc, hắn có cái gì lấy làm Lệ Hiên yêu thích? Lệ Hiên đối xử lạnh nhạt với Cát Lai Á, Lian lấy đó làm tín hiệu tiến tới. Không ngờ, cái gì cũng chưa làʍ t̠ìиɦ cảm của hai người họ lại chuyển biến tốt đẹp. Nếu là dùng khuôn mặt đó, vậy hắn sẽ hủy nó!!
Lệ Hiên trở về theo như đã hứa, nhìn thiếu niên ăn ngon, hắn trong lòng cảm thấy an tâm. Bạch Phục vẫn thường xuyên lui đến Lệ phủ, ngày hôm nay cũng là. Bạch Trần Tinh ngoan ngoãn phối hợp cho hắn khám bệnh.
Bạch Phục hài lòng, nhìn Lệ Hiên Bạch Trần Tinh hai người nói. " Thân thể rất tốt, trái tim ổn định, cứ như vậy phát huy. " Đây thật sự là một tin tức tốt. Lệ Hiên vui mừng lấy mười cân thịt dị thú tặng cho Bạch Phục.
Bạch Phục mí mắt giật mình, hắn chỉ thấy người ta tặng tinh tệ, kim cương quý giá đồ vật. Chưa từng thấy ai đi tặng thịt. Đúng là, thịt dị thú quả thật cũng rất quý giá.
Liễu gia Hạ gia ngo ngoe rục rịch. Hai gia tộc chặt chẽ liên minh, tìm cách diệt trừ hậu hoạn. Lệ Hiên là mục tiêu phi khả thi, nhưng Cát Lai Á thì lại không.
Bạch Trần Tinh uể oải thức dậy, hắn ngồi xuống bàn ăn. Nhìn phong phú thức ăn sáng, lại nhìn chén cháo thơm ngon được đặt ở trước mặt, cảm thấy có chút khác lạ. Là Lệ Hiên ngày hôm này không cùng với hắn dùng bữa sáng sao?!
Thiếu niên khuấy cháo, muốn uống một ngụm nhỏ, nhanh chóng tìm ra được điều bất ổn.
" Chủ nhân, trong cháo có kịch độc!! " 001 lo sợ hô lên, nó đứng bên cạnh chén cháo, lấy ngón tay chấm một vết nhỏ, số liệu ngay tức thì hiện ra. " Chủ nhân, ăn một chút thôi cũng đủ xuống chầu diêm vương. " Theo số liệu phân tích, loại độc này lấy từ một loại rắn dị thú, tên gọi rắn bảy màu. Chất độc có nó có thể gϊếŧ chết 10 người trưởng thành. Chất độc xâm nhập cơ thể, từ từ ăn mòn các cơ quan nội tạng, bít chặt khí quản. Đau đớn, không thể nổi cảm giác mà chết đi.
" Ta cũng, không thể phụ sự kỳ vọng đi. " Bạch Trần Tinh liếc mắt, tinh ý nhìn thấy một cái xa lạ người hầu. Nàng bắt gặp ánh mắt của hắn, kèm theo chút sợ hãi tránh đi. Thiếu niên trên môi nở một nụ cười nhợt nhạt, hắn từ tốn ăn hết thức ăn.
" Có chuyện gì?!! " Lệ Hiên hiện đang có một cuộc họp vô cùng quan trọng, bị thanh âm của quang não phát đến làm hắn không được vui, quát lên. Là Lệ phủ quản gia gọi đến.
" Đại nhân, phu nhân có chuyện rồi! " Lệ Hiên ánh mắt kịch liệt run rẩy, trái tim bất an nảy lên một nhịp. Cái gì Trần gia Liễu gia, hắn tiểu phu nhân mới là quan trọng nhất. Hắn giao lại mọi chuyện cho Lian chủ trì, nhanh chóng chạy trở về.
Lian vui sướиɠ thật sự. Sẽ không còn ai có thể dành Lệ Hiên với hắn. Trong ánh mắt hiện lên tia phấn khích, toàn bộ toàn bộ thu vào ánh mắt một người.
( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)