Cách Long Thành hai bờ đại dương, ở một đất nước xa xôi - Tây Lăng quốc.
Nơi linh thiêng mang tâm hồn và tín ngưỡng của người Tây Lăng quốc, Thần Thánh chi địa - Thần điện Tây Lăng được xây dựng bởi những bức tường thếp vàng nguy nga, lộng lẫy.
Thần điện Tây Lăng có diện tích hơn 300 mẫu nằm ở góc Tây của thủ đô có sắp đặt tế đàn. Chính điện phía trước mở cửa công cộng cho tín đồ chiêm bái, ngoài ra còn có vệ sĩ canh gác dày đặc.
Trong trung tâm đại sảnh, một thanh niên mặc áo choàng đen ngồi trên ghế chính, đưa tay sờ trán nhắm mắt dưỡng thần.
Đại điện này được gọi là Chưởng Giáo điện, đúng như nghĩa của tên gọi là chỗ làm việc của Chưởng giáo. Những năm gần đây chưởng giáo Tư Không Ngạo dựa vào việc bế quan tiếp nhận ân trời, giao tất cả mọi chuyện cho con trai cả của ông ta là Tư Không Ngự chưởng quản.
Người đàn ông ngồi trên chỗ ngồi chính là Thiếu chủ của Thần điện Tây Lăng, Tư Không Ngự.
Có tin đồn bên ngoài rằng Tư Không Ngự tuấn mỹ vô song nhưng chỉ khi thật sự nhìn thấy anh mới biết anh đẹp như thế nào.
Vẻ đẹp của anh, bảy phần lãnh tuấn, ba phần tà mị.
Các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như một pho tượng điêu khắc được chạm bởi đại sư, da thịt trắng noãn không tỳ vết. Dáng người cao dài, thân thể hoàn mỹ. Cả người phát ra một loại lực uy chấn thiên hạ, nguy hiểm mà tà mị.
So với sự tuấn lãnh kiên cười của Nam Cung Dạ, vẻ đẹp của anh có chút gì đó âm trầm mà dịu dàng xấu xa, giống như tà vương bước ra từ truyện tranh.
Đại điện trống trải yên tĩnh, ánh nắng sớm mai chiếu xiên qua ô cửa kính trên nền đá cẩm thạch nhẵn bóng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Tư Không Ngự từ từ mở mắt, đôi mắt phượng dài và hẹp, xán lạn như những vì sao.
Giọng nói của anh giống như một đạo thiên ỷ, nhàn nhạt vang lên đại điện: "Thương Lang, Sunset Angel rời đi bao lâu rồi?”
Tên vệ sĩ tùy cùng tùy kính khom người: "Hồi Thiếu chủ, đã một tháng rưỡi.”
Tư Không Ngự đột nhiên ngồi thẳng người, nhướn mày nhìn về phía cửa sổ như muốn nhìn xuyên không gian nhìn thấy bóng dáng mà anh ngày đêm nhớ nhung. Mới có một tháng rưỡi mà anh đã cảm thấy cách biệt rất lâu? Cô nói trong vòng một năm cô báo được thù sẽ trở về Tây Lăng vĩnh viễn làm người của Thần điện. Anh đồng ý tin tưởng cô nhưng trong lòng luôn mơ hồ bất an.
Nếu như cô một đi không trở lại thì phải làm sao đây?
Khi cô mười bảy tuổi, khi ấy anh vô tình gặp cô trên phố, trái tim không tự chủ đã bị hút vào đôi mắt trong như thanh tịnh hồ của cô. Cô mỹ lệ, quật cường, mặc dù lòng mang thù lớn nhưng vẫn thánh khiết giống như thiên sứ, điều này khiến anh cảm thấy mình vô cùng dơ bẩn.
Để bài trừ đối lập, giữ gìn sự thống trị của Thần điện nên tay anh đã dính quá nhiều máu, trong lòng anh có một con quỷ cho nên anh muốn khống chế cô, tôi luyện cô, muốn hai bàn tay của cô cũng đầy máu như vậy anh mới cảm thấy xứng với cô.
Tư Không Ngự đứng dậy chậm rãi đi tới chính giữa đại điện, đột nhiên đạp cước bay lên đạp đổ Thần giá.
Thần giá tượng trưng cho tín ngưỡng thiên thần, cách làm của anh là một loại khinh nhờn không được cho phép.
Thương Lang cuống quít quỳ xuống đất: "Thiếu chủ, tuyệt đối không thể khinh nhờn Thần giá.”
“Hừ!” Tư Không Ngự không thèm để ý tà mị cười lạnh: "Tại vì sao ta lại sinh ở Tư Không gia, tại sao vừa sinh ra đã có lạc ấc của Thần tử? Lạc ấn cho ta sự tôn vinh vô thượng nhưng cũng đeo gông xiềng giam cầm ta cả đời!”
Chính vì thân phận này mà anh không được tử chủ, không thể tự do hành động muốn làm gì thì làm. Quan trọng nhất là không thể đi trả thù cùng cô. Cô không trong tầm mắt của anh khiến anh ăn không ngon ngủ không yên!
Anh không ở đó, bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông khác thì làm sao bây giờ? Cô đẹp như vậy đủ để khiến mọi người đàn ông trên thế giới này phát cuồng!