“Tôi đã nói tất cả những gì nên nói, nếu ngài Nam Cung nhất định muốn gϊếŧ tôi thì làm điều đó đi. Anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, chết trong tay anh tôi không thấy tiếc nuối.” Nói xong Lãnh Nhược Băng hơi cúi đầu, nhưng đôi tai tinh tường lại thêm cảnh giác, luôn phán đoán chuyển động của viên đạn, đồng thời tay phải cũng bước vào trạng thái chuẩn bị hoàn chỉnh.
Sau một lúc im lặng, ánh mắt Nam Cung Dạ dần dần có cảm giác lưu chuyển, khí lạnh trên người dường như tiêu tán không ít, sau một hồi im lặng anh mới từ từ thả cánh tay đang cầm khẩu súng lục xuống.
Lãnh Nhược Băng khẽ thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay phải ra một cách vô lực, cô cảm thấy sát khí của anh yếu dần.
Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Nam Cung Dạ, trong mắt anh vẫn có một màn đấu tranh phức tạp. Lãnh Nhược Băng suy nghĩ một chút, nghiêng nhanh về phía trước lao vào trong vòng tay của anh, cánh tay ngọc mềm nhẹ ôm lấy vòng eo cường tráng của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vùi vào l*иg ngực của anh. Cô biết muốn anh hoàn toàn buông bỏ ý nghĩ gϊếŧ người thì phải thể hiện mặt yếu của phụ nữ, đàn ông sẽ cảm thấy thương hại khi đối mặt với sự yếu đuối của phụ nữ.
Nam Cung Dạ không có động tĩnh gì nhưng cơ thể anh đã cứng đờ, nhịp tim cũng nhanh hơn một chút.
Lãnh Nhược Băng mạnh dạn ngẩng đầu lên, kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên cổ anh.
Nam Cung Dạ vẫn không di chuyển nhưng cơ thể anh rung lên rõ rệt, Lãnh Nhược Băng cảm thấy rằng anh đang đấu tranh với suy nghĩ của mình.
Vì vậy cô tiếp tục lấy lòng, hai tay vòng lên cổ anh, nhón chân hôn lên cằm anh sau đó ngửa mặt hôn môi anh. Mặc dù nụ hôn của cô không lưu loát nhưng rất động lòng người, hương thơm thanh khiết nhẹ nhàng xâm nhập vào mũi của Nam Cung Dạ đánh thức ký ức trong cơ thể anh, bình thường anh đã không có sức phản kháng với cô huống chi bây giờ cô còn chủ động lấy lòng.
Ngay sau đó anh ném khẩu súng lục đi, dùng hai tay nhéo nhéo eo thon nhỏ nhắn của cô, nghiến răng nghiến lợi: "Lãnh Nhược Băng, cô là yêu tinh!”
Lãnh Nhược Băng không nói mà chỉ khẽ nép vào vòng tay anh, dùng đôi mắt ngấn nước nhìn đôi mắt đôi mắt rực lửa của anh như thể đang cất tiếng gọi thầm.
Nam Cung Dạ không chịu nổi loại giày vò này, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.
Lúc này Lãnh Nhược Băng đã hoàn toàn buông bỏ mọi sự dè dặt của mình, chủ động đáp lại anh, cô muốn dùng vẻ đẹp đặc biệt của mình để cởi bỏ nút thắt trong lòng anh, muốn anh hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ gϊếŧ người.
Nam Cung Dạ chưa bao giờ thấy Lãnh Nhược Băng như vậy, dần dần nhiệt huyết của anh tràn ngập trong cô như thủy triều...
Khi trời vừa hửng sáng, mọi hối hả cuối cùng cũng dừng lại.
Lãnh Nhược Băng mệt mỏi nằm ở góc giường, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nam Cung Dạ lại không buồn ngủ, anh không thể ngờ rằng quyết định mà cả đêm anh cân nhắc lại vì vài câu nói của cô mà hủy bỏ hoàn toàn, điều đó khiến anh cảm thấy rất buồn bực, vậy mà anh không thể khống chế suy nghĩ của mình nữa, cuối cùng say trong hương thơm dịu dàng của cô.
Anh đột nhiên nhận ra một điều cực kỳ tồi tệ, cho dù người phụ nữ này là người nguy hiểm anh cũng sẽ không thể xuống tay gϊếŧ cô, anh luôn có lý do để không gϊếŧ cô.
Cuối cùng chính câu nói cuối của cô đã khiến anh hạ hỏa, cô nói anh là người đàn ông đầu tiên của cô.
Câu này khiến anh nhớ đến đêm đầu tiên của bọn họ, cô cau mày nhìn anh cắn chặt môi cố gắng chịu đựng cơn đau, tim anh thắt lại không thể giải thích được.
Người ta nói rằng phụ nữ có xu hướng say mê người đàn ông đã trao cho mình lần đầu tiên, trên thực tế đàn ông cũng thường cảm thấy có lỗi với người phụ nữ đã trao cho mình lần đầu tiên.