Úc Lam Khê biết Nam Cung Dạ không thích người khác làm trái ý mình nên bất chấp việc nuối tiếc đến đâu thì cô vẫn buông tay anh ra,lưu luyến nói: "Em đi đây, anh phải chăm sóc mình thật tốt nhé.”
“Ừm, đi đi.” Nam Cung Dạ nở nụ cười, vỗ vỗ tay trấn an Úc Lam Khê.
Úc Lam Khê không dám ở lại nữa, đi theo Quản Vũ rời đi.
Úc Lam Khê vừa đi, Nam Cung Dạ lập tức thu lại nụ cười hiếm hoi, khóe môi lạnh lùng dường như cũng đang bốc lên hơi lạnh.
Quản gia đi tới nhanh chóng cởi bỏ áo khoác ngoài, bưng một tách trà nóng khác.
Nam Cung Dạ không vội vã lên lầu mà ngồi trên ghế sô pha, lông mày rậm nhếch lên, hai chân xếp lại lạnh lùng nhưng tao nhã.
Những lời mà Lãnh Nhược Băng nói anh nghe không sót một từ, rơi vào trong lòng anh giống như đá nhỏ, mỗi một viên đều có trọng lượng rơi vào lòng anh khiến anh cảm thấy không thoải mái, cảm giác bị ghẹn lại.
Bản thân anh biết những gì Lãnh Nhược Băng nói không sai, bọn họ chỉ có một mối quan hệ trần trụi vì tiền, không có tình yêu và không có tình cảm nhưng lời nói cất ra khỏi miệng cô lọt vào tai anh, anh lại cảm thấy rất không vui.
Những người phụ nữ trước đều rất hài lòng về anh, không biết trong lòng họ nghĩ gì nhưng họ đều nói rằng họ yêu anh nhiều như thế nào, thậm chí còn khóc sướt mướt khi chia tay. Trước đây, anh sợ nhất phụ nữ sau khi chia tay vẫn còn dây dưa, có thể chia tay nhẹ nhõm như Lãnh Nhược Băng này, sau khi tách ra không muốn dính líu anh lại cảm thấy rất mất mát.
Người phụ nữ này thật sự rất cứng đầu, bởi vì không yêu lại càng không muốn nói dối, làm kim chủ vui vẻ cũng không biết, chẳng dễ thương chút nào.
Anh cũng không biết mình khó chịu cái gì, không phải là muốn Lãnh Nhược Băng nhìn thấu mọi chuyện sao? Anh không phải lo lắng về việc cô sẽ líu kéo sau khi chia tay, cũng không cần lo lắng về việc cô sẽ dùng mưu kế mơ tưởng về vị trí mà cô không nên mơ tưởng. Tuy nhiên anh cứ cảm thấy trong lòng bế tắc.
Anh rất kém hấp dẫn phải không? Cô không chút lưu luyến nào thậm trí còn có thể nói “không thích” một cách dứt khoát như vậy!
Lần đầu tiên có một người phụ nữ khiến anh cảm thấy không thể nắm bắt, cảm thấy bất lực.
Thật ra trước khi về nước anh đã có tâm trạng tồi tệ. Anh không thể phủ định trong thời gian nửa tháng rời đi này anh muốn cô, câu trả lời cho bản thân là anh nhớ cơ thể cô, anh cô đơn hai năm nên có rất nhiều nhu cầu.
Nghe quản gia báo cáo, cô không nhắc tới anh một câu, làm việc, ăn uống, ngủ nghỉ như thường ngày cũng không có gì khác so với trước, thay vào đó là một bộ dạng nhàn nhã thoải mái. Anh tức giận không thể giải thích được, nghĩ rằng anh thật sự thất bại với người phụ nữ này, anh nhớ cô nhưng cô không nhớ anh, từ khi nào Nam Cung Dạ anh thất bại như vậy?
Vừa về đến nơi lại nghe thấy những lời cô nói không thích kia, lửa giận trong lòng như muốn dâng trào dữ dội nhưng do sự hiện diện của Úc Lam Khê nên anh cố gắng kiềm chế.
Lúc im lặng này, anh chợt thấy mâu thuẫn. Một người phụ nữ thông suốt như vậy chẳng phải chính là điều anh muốn sao? Trong quan hệ làm tốt bổn phận của tình nhân, không mong đợi điều gì xa vời, sau khi kết thúc quan hệ thì không dây dưa, anh còn tức giận cái gì?
Anh lạnh lùng nhìn về phía cầu thang rồi đứng dậy đi thẳng lên lầu, đẩy cửa bước vào phòng Lãnh Nhược Băng.
Lúc này Lãnh Nhược Băng đang ngồi vào bàn làm mô hình khách sạn Đế Hoàng mà cô tự thiết kế. Vẫn không thay quần áo hay tắm rửa.
Nam Cung Dạ hơi nhíu mày, thành thật mà nói, anh có chút kinh ngạc.