Học bá, học thần: đều chỉ những người học siêu giỏi
---
Mà Vương Vân thì đang làm đề vật lý, những tiết khác nàng cũng chẳng nghe giảng gì. Bộ đề này Khánh Trần chưa từng thấy bao giờ, chắc chắn là tài liệu dạy học riêng do trung tâm giáo dục nào đó lén lút làm ra.
Hơn nữa, trong một lần Khánh Trần đi qua hành lang tới WC, rõ ràng nghe được bốn người kia đang nói tiếng Anh với nhau.
Bọn họ làm vậy cũng vì cố gắng không để các học sinh khác nghe hiểu, vì vậy bọn họ mới lựa chọn tiếng Anh.
Khánh Trần không cách nào nghe trộm, nhưng hắn vẫn có thể nghe được một số từ quan trọng, người du hành thời gian, xuyên việt, từ thành thị số 7 làm sao để tới thành thị số 18.
Sau buổi chiều khi gần tới giờ tự học buổi tối, Khánh Trần nhỏ giọng nói với Nam Canh Thần:
"Ta đi trước, nếu trong trường có chuyện gì ngươi gửi Wechat cho ta."
Vương Vân và Bạch Uyển Nhi nhìn Khánh Trần ra khỏi phòng học, một người trong đó hỏi Nam Canh Thần:
"Hắn cúp cua?"
"Ừm.”
Nam Canh Thần phiền muộn trả lời.
"Không phải hắn là học sinh ngoan sao, vì sao lại cúp cua?"
Bạch Uyển Nhi nghi ngờ.
"Đây là đặc quyền của học sinh ngoan, đến hiện tại ngay cả giáo viên cũng chưa từng trách hắn.”
Nam Canh Thần nói.
Vừa dứt lời hắn ta đã thấy Vương Vân và Bạch Uyển Nhi cũng đứng dậy thu dọn đồ đạc, không quay đầu lại mà cúp cua.
Chỉ còn lại một mình Nam Canh Thần lẻ loi ngồi hàng cuối cùng.
Nam Canh Thần nhìn ánh trời chiều bên ngoài phòng học, bỗng cảm thấy có chút cô đơn...
...
Khánh Trần đi về nhà, hắn thay bộ y phục đã rất lâu rồi không mặc vào... Sau đó đi tìm một tiệm có khả năng mua vàng lậu, bán lấy miếng vàng bản thân mình bóc lột được từ chỗ Lộ Quảng Nghĩa đi.
Thuật hô hấp tiêu hao quá nhiều năng lượng, cho nên hắn nhất định phải chú ý ăn uống đầy đủ.
Thế nhưng hắn không thể xác định được liệu người ta có kiểm tra đo lường ra điểm khác biệt gì giữa vàng ở Thế giới trong và vàng ở Thế giới ngoài không.
Tuy hôm qua hắn đã dùng phương thức vàng treo nước đểu kiểm tra thử, khối lượng riêng giữa hai bên là giống nhau, nhưng hắn vẫn cảm thấy không được yên lòng.
Kiểm tra vàng treo nước chính là treo vàng trong nước để tìm ra thể tích của nó, sau đó lại tính toán khối lượng riêng từ trọng lượng, phương pháp rất đơn giản.
Dưới nhiệt độ bình thường, khối lượng riêng của vàng là 19.23 gram/centimet khối.
Nếu khối lượng riêng có chênh lệch không lớn thì là vàng thật.
Khánh Trần chuẩn bị xong tất cả lại vác một túi xách trên vai đẩy cửa đi ra ngoài. Kết quả vừa lúc gặp phải bốn người Vương Vân, Bạch Uyển Nhi, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân.
Trong lòng hắn đã hiểu rõ, quả nhiên hàng xóm mới của mình chính là bọn hắn.
Vương Vân, Bạch Uyển Nhi ở tầng hai, ở đối diện Giang Tuyết.
Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, thì ở đối diện với mình.
Đúng là đối phương tới vì Lưu Đức Trụ thật, nhưng nếu có thể nhân tiện làm quen với Giang Tuyết cũng là lựa chọn đúng đắn.
Đây là lý do duy nhất khiến đối phương lựa chọn ở lại trong lầu nhỏ rách nát này.
Lúc Vương Vân thấy Khánh Trần đã sửng sốt một chút. Nàng vừa cười vừa nói:
"Không nghĩ tới ngươi cũng ở nơi này."
Hồ Tiểu Ngưu mang theo mắt kiếng viền vàng cười cười hỏi Vương Vân:
"Vị này là?"
"Đây là bạn học trong lớp 3 khối 11 chúng ta.”
Vương Vân giải thích nói:
"Nghe giáo viên nói đây là một trong số học sinh giỏi nhất khối 11."
Hồ Tiểu Ngưu nhìn về phía Khánh Trần:
"Chào ngươi, Hồ Tiểu Ngưu, xin chăm sóc nhiều hơn."
"Ừm.”
Khánh Trần bình tĩnh gật đầu:
"Sau này xin chăm sóc nhiều hơn."
Nói xong hắn nhanh chóng biến mất giữa trời chiều, cũng không định tiếp xúc nhiều với đối phương.
...
Không phải hắn ta đã từng nhìn thấy Khánh Trần hoặc cảm thấy Khánh Trần giống ai đó, mà vì loại thái độ cự người ngoài ngàn dặm của đối phương.
Giống như chính bọn họ vẫn thường cách biệt một số bạn học ra khỏi vòng giao lưu, mặt ngoài thì khách khí lễ phép nhưng từ tận trong xương lại kiêu ngạo vô cùng.
Chuyện này khiến Hồ Tiểu Ngưu có chút ngoài ý muốn. Hắn ta nhìn nhìn tòa nhà Khánh Trần ở, sau đó hỏi:
"Các người có cảm thấy hắn hơi kỳ quái không?"
Trương Thiên Chân đeo mắt kiếng gọng đen bên cạnh nói:
"Vương Vân và Bạch Uyển Nhi đều rất xinh đẹp, hơn nữa bọn họ còn là bạn học mới kiêm hàng xóm mới của hắn, nhưng ngay cả nhìn hắn cũng không nhìn, dường như hắn không có hứng thú nói chuyện với chúng ta vậy."
"Đúng vậy.”
Vương Vân gật đầu:
"Hắn không ngây ngô giống các nam sinh bình thường mà càng giống với người muốn tách khỏi chúng ta hơn."
"Hôm nay ta đã hỏi Nam Canh Thần, hắn ta nói thành tích của bạn học này vẫn luôn ổn định trong Top 3 khối, có chút kiêu ngạo cũng rất bình thường. Không phải học bá đều là người như vậy sao.”
Bạch Uyển Nhi cười cười:
"Không phải đám học thần ở "Hải Trung" chúng ta cũng là vậy sao."
Hồ Tiểu Ngưu cười cười lắc đầu:
"Học bá ở thành phố nhỏ giới hạn quá thấp."