Chương 77: Bằng Chứng

Chẳng qua có một chút khác biệt là, trong tù hắn ăn thịt bò trứng gà, ít nhiều gì cũng có thể no.

Nhưng trở lại Thế giới ngoài lại không giống vậy... Không ăn nổi.

Lúc này vàng hắn mang về từ Thế giới trong được hắn giấu dưới gầm giường. Khánh Trần cảm thấy mình phải nghĩ biện pháp biến vàng thành tiền mặt, nếu không hắn sẽ không có tiền mua thức ăn.

Giữa lúc hắn đang mồ hôi đầm đìa, ngoài cửa bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Hắn đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Lý Đồng Vân bưng một bàn đồ ăn, thậm chí Khánh Trần còn có thể ngửi được mùi rau hẹ trứng gà bên trong.

Lý Đồng Vân nhu thuận nói:

"Khánh Trần ca ca, đây là mẹ ta mới vừa nấu xong, bà ấy kêu ta đưa tới cho ngươi."

"Cảm ơn.”

Lần này Khánh Trần không khách khí nữa.

Ngay lúc Lý Đồng Vân xoay người lên lầu, Khánh Trần hỏi:

"Thật ra ngươi rất thông minh đúng không, ngươi biết ta đang nói gì."

Lý Đồng Vân chậm rãi xoay người lại. Nàng mặc bộ váy liền áo trắng hồng xen kẽ, cười ngọt ngào hỏi Khánh Trần:

"Khánh Trần ca ca cũng là người du hành thời gian đúng không?"

"Bằng chứng?"

Khánh Trần cười cười hỏi.

Lý Đồng Vân thấp giọng nói:

"Bởi vì vào ngày mẹ đánh ba ba, sau khi ngươi dẫn ta vào nhà đã từng trốn phía sau rèm cửa sổ len lén quan sát người Côn Lôn. Khi ngươi nhìn thấy bọn hắn còn đang tránh né bọn hắn."

Khánh Trần nở nụ cười. Từ lúc hắn ý thức được Lý Đồng Vân không đơn giản như vậy, hắn đã biết chắc chắn mình không thể lừa được tiểu cô nương này. Hiện tại thân phận đã bại lộ.

Không phải hắn đần độn, mà trước kia hắn không ý thức được, một tiểu cô nương lớn lên trong gia đình nguyên sinh bình thường lại có một nội tâm vừa thông tuệ lại trưởng thành sớm.

Ai lại nhàn rỗi không chuyện gì đi nghi kỵ một tiểu hài tử đâu?

Chẳng qua hắn đã biết thân phận của đối phương ở Thế giới trong, đối phương lại khó có thể tìm ra hắn.

Dường như cũng có chút thú vị.

Một lớn một nhỏ nhìn nhau cười một tiếng, dường như đã đạt thành một loại ăn ý, ngầm hiểu lẫn nhau.

...

Thời gian đếm ngược còn 6 ngày.

Lúc Khánh Trần ra khỏi cửa ngạc nhiên phát hiện, cửa phòng 102 đối diện nhà mình đang mở rộng, bên trong phủ kín vải plastic chống bụi.

Trong phòng có một đám công nhân đang tân trang sàn nhà và tường. Đội công nhân này có chút khác với đội công nhân hắn nhìn thấy thường ngày, đối phương ăn mặc rất chỉnh tề, phía sau đồng phục đều in dòng chữ "trang trí Tam Sí".

Khánh Trần chưa từng nghe tới tên công ty trùng tu này.

Hắn tìm một công nhân hỏi:

"Đây là…?"

Công nhân nhìn hắn cười nói:

"Đang dọn nhà đây."

Khánh Trần lại như không có chuyện gì xảy ra hỏi:

"Vậy chủ nhà đâu? Dù gì cũng có thể tính là hàng xóm, cũng nên chào hỏi trước."

Công nhân đáp lại nói:

"Không biết, chúng ta chỉ nhận tiền làm việc, không biết chủ nhà ở đâu."

Khánh Trần cảm thấy kì quái.

Phòng 102 ở đối diện đã rất lâu rồi không có người ở, vì sao đột nhiên lại có hàng xóm mới tới đây?

Không chỉ phòng 102 đối diện, vậy mà hắn còn nghe được trên lầu cũng có động tĩnh.

Khánh Trần lên tầng vừa nhìn, thình lình phát hiện ngay cả phòng 202 cũng đang được tân trang.

Tình huống này là thế nào? Chẳng lẽ một lần có tới hai hàng xóm mới sao? Rõ ràng chuyện này rất không bình thường.

Thế nhưng ở đây chỉ có công nhân dọn nhà, Khánh Trần vốn không thấy bóng dáng chủ hộ đau.

Bên ngoài hàng hiên còn có người đang tháo dỡ vật dụng gia đình, vật phẩm hằng ngày từ trên xe hàng xuống.

Chỉ thấy những vật phẩm kia đã được người dùng vải giấy tỉ mỉ phân loại, đồ dễ vỡ, sách báo, quần áo, rất nhiều chủng loại.

Hơn nữa bên ngoài mỗi cái rương đều được phủ một túi chống bụi.

Chỉ nháy mắt hắn đã đoán được hộ gia đình mới dọn tới không phú cũng quý.

Hắn nhìn thoáng qua lầu nhỏ cũ nát phía sau mình, lại nhìn đội hình dọn nhà sang trọng này một chút...

Kẻ có tiền sẽ chuyển vào đây ở sao? Nói đùa gì vậy.

Hết thảy trước mắt có vẻ không ăn khớp với nơi hắn sống!

Tuy nhà đối diện khác với nhà của hắn, nhưng diện tích miễn cưỡng cũng chỉ chừng 92 mét vuông, còn có kết cấu phòng ốc cũ kỹ này, chỉ dùng thiết bị điện công suất lớn chút thôi đã đứt cầu dao.

Kẻ có tiền điên rồi mới có thể dọn đến nơi đây.

Trừ phi đối phương vì... Thế giới trong.

Trong tòa nhà này, trừ hắn ra chỉ còn lại hai người du hành thời gian là Lý Đồng Vân và Giang Tuyết.

Bản thân mình che giấu rất kỹ, vậy đối phương tới vì Giang Tuyết.

Lúc này, Giang Tuyết đã dẫn Lý Đồng Vân rời khỏi nàh. Hai người liếc nhìn nhau một cái, Khánh Trần nói:

"Cẩn thận một chút."

"Ừm.”

Giang Tuyết gật đầu.

Khánh Trần tới trường học, lập tức đi qua cửa lớp Lưu Đức Trụ, thế nhưng hình ảnh hắn thấy lại khiến hắn sửng sốt. Chỉ thấy đối phương đang uể oải ngồi trong phòng học, trên cánh tay, trên mặt đều có dán băng gạc...