Trên lầu nghiêm túc khẩn trương, dưới lầu nhẹ nhàng thong dong, cứ như hai thế giới khác biệt đối lập nhau.
Trong ba người này, hai người trẻ tuổi mặc áo tù trắng xanh đan xen bình thường, mà nam nhân trung niên lại mặc vào một thân quần áo luyện công màu trắng.
Trong không gian u ám kiềm chế này, bộ đồ màu trắng kia trông cực kỳ bắt mắt.
Khánh Trần âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ đây là trưởng ngục giam?
Không đúng, dù đối phương mặc đồ khác hẳn với các tù phạm khác nhưng trên đó có số hiệu nho nhỏ màu đen.
Nam nhân trung niên cũng là phạm nhân, chỉ là đặc biệt hơn thôi.
Nam nhân trẻ tuổi bên cạnh phảng phất như cảm nhận được ánh mắt của Khánh Trần nên đột nhiên quay đầu lại, nhìn hắn cười nhẹ một chút.
Khánh Trần lập tức thu hồi ánh mắt.
Đợi thiếu niên Địa Cầu bị mang đi, pháo đài ngục giam lần nữa vang lên thông báo:
"Theo theo thứ tự đội ngũ tiến về phòng ăn đi ăn cơm."
Vừa dứt lời, Khánh Trần liền thấy tất cả tù phạm di chuyển về phía bên phải, sau đó đội hình thật dài dọc theo thang lầu đi xuống quảng trường.
Cho đến lúc này, Khánh Trần mới có cơ hội thống kê nhân số tất cả tù phạm: Bao gồm cả hắn, 3102 tên.
Pháo đài ngục giam này có tổng cộng bảy tầng, tù phạm mỗi tầng là một đội ngũ, do quản giáo dẫn đội ngay ngắn trật tiến về phòng ăn.
Lúc này không ai chen ngang, cũng không ai rời khỏi đội ngũ, Khánh Trần cảm giác tất cả mọi người nơi này giống như đã được lập trình, hết thảy đều được ước thúc thật tốt.
Loại trật tự này kéo dài tới khi mỗi người tới trước cửa sổ gọi món mới kết thúc.
Dường như sau khi gọi món xong là có thể hoạt động tự do.
Khánh Trần ở tầng thứ năm, đến phiên bọn họ mua cơm thì tù nhân tầng thứ nhất đã ăn cơm xong. Hai tù phạm khôi ngô lôi kéo một người trẻ tuổi trực tiếp đi tới phòng giam lầu một gần phòng ăn nhất, không ít người ồn ào theo sau.
Còn có người giao phó:
"Mau kéo hắn vào phòng giam, đừng làm hắn bị thương trên quảng trường, cẩn thận giám ngục robot nhúng tay."
Tù phạm kéo người tuổi trẻ hững hờ đáp lại:
"Yên tâm, ta không phải loại ngu xuẩn như Dương Kiệt kia."
Cùng lúc đó, người tuổi trẻ ra sức giãy dụa, gào thét:
"Thả ta ra!"
Thời điểm khi hắn sắp bị kéo vào phòng giam, thanh âm của người tuổi trẻ đã chuyển thành cầu khẩn:
"Van cầu các ngươi tha cho ta đi!"
Nhưng mà mặc kệ hắn nói thế nào cũng không ai để ý, ngược lại tiếng cười nhạo ồn ào càng vang hơn.
Trong lúc bất chợt, lão đầu có con mắt máy móc phía trước hắn quay người cười nói:
"Đừng hết nhìn đông tới nhìn tây, chờ một lúc nữa sẽ đến lượt ngươi."
Khánh Trần bình tĩnh nhìn đối phương, lão đầu bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt của thiếu niên đối diện dường như có chút khác biệt, cũng không biết vì sao, hắn bỗng cảm thấy trong lòng thắt lại.
Sau khi lấy cơm xong, đội hình tan vỡ.
Khánh Trần phát hiện ba người bên cạnh như có như không tới gần mình, có vẻ đang muốn bắt lấy hắn!
Hắn lập tức tăng nhanh bước chân, mà đối phương cũng vậy, chặt chẽ vây hắn lại!
Sau một khắc, sơ đồ của pháo đài ngục giam lần nữa hiện lên trong đầu Khánh Trần.
Trên mái vòm, 18 khẩu súng máy như dã thú bằng thép im lìm như một con hổ đang ngủ.
72 máy bay không người lái được lắp đặt trên trần nhà bằng hợp kim màu xám, như những con ong bắp cày nghỉ ngơi.
210 màn hình và 3 con robot đứng cầm súng trên quảng trường.
Các tù nhân lần lượt nhận thức ăn từ cửa sổ, một số người phàn nàn thịt không còn ngon như trước.
Có người đang rửa chén dĩa, cũng có người đang lau sạch bàn ăn.
Trên quảng trường ngày càng nhiều người đã ăn cơm xong, không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn. Mọi người lui tới xuyên qua, có người tớ khu tập thể hình, có thì người vây xem nghi thức người mới.
Nhưng tất cả mọi người đều vô thức tránh nam nhân trung niên đang quan sát bàn cờ kia.
Nam nhân vẫn như cũ chăm chú nhìn bàn cờ, năm mét chung quanh không có người tới gần, tựa như đá ngầm cứng rắn, trấn tĩnh dưới mặt biển, dù là nước biển mãnh liệt hay thuyền bè gì cũng đều phải nhượng bộ.
Khánh Trần đột nhiên bưng mâm đồ ăn lên, tăng tốc từ xuyên qua vòng vây ba người, đi về phía nam nhân trung niên.
Thấy hướng đi của hắn, rất nhiều người đều nhận ra người mới này muốn làm gì.
Thời gian dần trôi qua, ngày càng nhiều người nhìn về phía Khánh Trần xì xào bàn tán, biểu lộ trên mặt từng tù phạm đều phảng phất như đang chờ xem trò cười.
Người mới phát hiện sự dị thường của nam nhân trung niên rất nhiều, người mới muốn dựa vào đối phương để thoát khỏi khốn cảnh trong ngục giam cũng rất nhiều, cho tới bây giờ Khánh Trần không phải người đầu tiên hay duy nhất.
Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người trước Khánh Trần đều thất bại.
Chỉ là, Khánh Trần đối mặt những âm thanh trêu tức kia đều làm như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục không coi ai ra gì đi về phía trước, xuyên qua đám người.
Không đợi hắn tới gần, người trẻ tuổi bên cạnh nam nhân trung niên đã cản lại, đối phương vừa cười vừa nói:
"Mới tới à, ta biết ngươi tính toán cái gì, nhưng chúng ta sẽ không giúp ngươi."
Đối phương đoán trúng ý nghĩ của Khánh Trần, mà Khánh Trần thì đưa ánh mắt nhìn về sau lưng người trẻ tuổi.
Nam nhân trung niên vẫn mắt điếc tai ngơ như cũ.
Hắn nghiêm túc nhìn nam nhân trung niên:
"Tiền binh tiến một, tàn cuộc này ta có thể giải."
Cho đến lúc này nam nhân trung niên mới ngẩng đầu lên, quảng trường đột nhiên an tĩnh, mèo cũng mở mắt.