Chương 59: Nơi Dành Cho Ngươi

"Ta biết Lưu Đức Trụ cùng Hoàng Tể Tiên, cũng không tính quen than, là bạn học cấp 3 của ta…"

Khánh Trần giải thích nói.

"Chờ một chút, ở Thế giới ngoài ngươi chỉ là học sinh cấp ba bình thường sao?"

Lâm Tiểu Tiếu chấn kinh, mặc dù hắn biết một chút tình huống về Thế giới ngoài, nhưng trong mắt hắn Khánh Trần ở thế giới kia hẳn cũng rất lợi hại đi.

Khánh Trần đã bày ra năng lực cùng ý chí của mình, đây đều là thứ một học sinh bình thường không có.

Khánh Trần nói:

"Thế giới ngoài là một thế giới tương đối hòa bình, không có siêu phàm giả, không có thân thể máy móc, cũng không có tổ chức bang phái, yên ổn tường hòa. Làm người bình thường trong loại thời đại này cũng không tệ, không có gì nguy hiểm tới tính mạng cả."

"Thật hâm mộ… "

Lâm Tiểu Tiếu cảm khái.

Khánh Trần hỏi:

"Người nói người nói tiếng địa phương kia bị giam ở đâu?"

"Ở phòng thẩm vấn cách đây mấy căn, sao thế?"

Lâm Tiểu Tiếu hỏi.

"Có thể để ta hỏi hắn mấy câu chứ?"

Khánh Trần hỏi.

"Đương nhiên có thể… "

Lâm Tiểu Tiếu cười híp mắt:

"Đều là người mình, còn gì không thể đâu, về sau ngục giam số 18 là nơi dành cho ngươi rồi."

Khánh Trần suy nghĩ, hắn dùng khăn tắm dụng hình buộc ngang, che nửa mặt rồi kêu Lâm Tiểu Tiếu lấy một thiết bị đọc tới cho mình. Sau đó mới đi vào tới phòng giam Giản Sênh.

Miệng cống hợp kim mở ra, Diệp Vãn dẫn đầu đi vào, khống chế Giản Sênh.

Vị đồng hương Địa Cầu tuổi chừng ba mươi,

Giản Sênh chửi ầm lên:

"Lão tử ĐCM. . ."

Không đợi hắn nói xong, Khánh Trần im lặng đánh ba chữ lên thiết bị đọc, đối phương dừng chửi:

"Hẻm Khoan Trách."

Giản Sênh sửng sốt một chút:

"Ngươi là người Địa Cầu?"

"Hỏi ngươi vài chuyện… "

Khánh Trần viết tiếp:

"Ngươi không phải người Xuyên Châu à, sao lại xuyên qua đến nơi đây, ngươi ở Lạc thành?"

"Trước đó lão tử tới Lạc thành làm chút kinh doanh, không biết vì sau lại liền xuyên CMN tới đây luôn…”

Giản Sênh thấy đồng hương Địa Cầu nên trả lời.

"Ngươi làm nghề gì?"

Khánh Trần đánh chữ.

"Hoàng ngưu tắc… (Scalper)"

*Ai biết nghề này là gì bình luận chỉ mình với nha huhu :’(

Giản Sênh trả lời:

"Ngươi là người Lạc thành?"

Khánh Trần không trả lời mà là quay người rời đi.

Cho đến lúc này, Diệp Vãn mới buông đối phương ra.

Giản Sênh nhìn miệng cống hợp kim dần khép lại, bỗng ý thức được, vị đồng hương này không tính cứu hắn, vì thế mắng tiếp.

Bất quá Giản Sênh nghĩ nghĩ lại thấy có chút không đúng, nếu thiếu niên này là người Địa Cầu, vì sao nhìn hắn trông rất có địa vị tại đây?!

Mà Lâm Tiểu Tiếu cùng thiếu niên khôi ngô thẩm vấn hắn lại phối hợp với đối phương.

Từ khi nào trong số người xuyên việt lại có người lợi hại thế này?

Lâm Tiểu Tiếu ở ngoài cửa nhìn Khánh Trần, trước nhìn một chút khăn mặt trên mặt đối phương, lại nhìn một chút thiết bị đọc trong tay đối phương.

Thiếu niên này vừa trải qua phòng tối và thủy hình, nay vẫn có thể giữ được thói quen cẩn thận như vậy?!

...

Đếm ngược 48:00:00.

Khánh Trần cùng Diệp Vãn, Lâm Tiểu Tiếu di chuyển trong ngục giam số 18 yên tĩnh không người.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ dáng ngục giam sau 9 giờ.

Robot giám ngục yên lặng đứng trên quảng trường, đôi mắt bằng máy của chúng đóng lại, cứ như đang ngủ.

Lúc này Khánh Trần đã xác định, suy luận của hắn cùng Hà Tiểu Tiểu không sai, Giản Sênh vì xuất hiện ở Lạc thành mới xuyên đến đây.

Xuyên qua ở đâu, như vậy người du hành thời gian sẽ xuyên đúng về một nơi.

Diệp Vãn nói:

"Chúng ta không bắt ngươi ngay sau khi thẩm vấn để tránh người khác liên tưởng. Vì thế ngươi không cần lo thân phận bại lộ, Tiểu Tiếu tuyên bố với bên ngoài ngươi ngấp nghé ACE-005 lão bản trấn thủ nên bị chút trừng phạt nhỏ."

"Ừm, các ngươi suy tính vẫn tương đối chu toàn… "

Khánh Trần đã hiểu, kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu Lý Thúc Đồng đã tính để hắn gia nhập tổ chức, bất quá thành công hay không phải xem chính hắn.

Lúc này, taị một nơi nào đó trong ngục giam, thanh âm khàn khàn suy yếu vang lên:

"Lý Thúc Đồng, ngươi thả lão bản của ta. . ."

Khánh Trần có chút sửng sốt:

"Các ngươi cũng nhốt hắn bốn ngày nay sao?"

"Ừm, nếu không hắn lại đi tìm lão bản làm loạn. Nếu không nhìn vào sự trung thành đáng khen của hắn, lão bản đã sớm xử lý hắn rồi…"

Lâm Tiểu Tiếu nói:

"Bất quá ngươi yên tâm, trong bốn ngày này hắn vẫn cơm nước đầy đủ.”

"Trước kia hắn làm gì, các ngươi có điều tra qua chưa… "

Khánh Trần hỏi.

"Điều tra rồi… "

Lâm Tiểu Tiếu nói:

"Trước kia hắn làm tay chân chạy việc tại viện dưỡng lão Hòa Liên."

Miệng Khánh Trần từ từ mở lớn: "Viện dưỡng lão. . . Tay chân?"

"À, ngươi không biết… "

Lâm Tiểu Tiếu gật đầu:

"Khu dân nghèo của Thế giới trong có thói quen ‘phụng dưỡng’ người già, chỉ cần qua 60 tuổi sẽ được đưa tới viện dưỡng lão, con sẽ cầm tiền của cha mẹ tiêu xài."

"Vậy sao còn nuôi tay chân? Để đánh người già sao?"

Khánh Trần chấn kinh.

"Không phải không phải… "

Lâm Tiểu Tiếu dở khóc dở cười giải thích:

"Bọn họ thu phí bảo hộ của người già, người già sẽ trả tiền cho họ để họ phái người có thân thể cường tráng, nhiều máy móc nhất tới giả làm cháu của người già đó, dọa cho những người già khác sợ. Khi đó họ sẽ không bị ăn hϊếp trong viện dưỡng lão."