Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Danh Bóng Đêm

Chương 54: Truy Hỏi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong ngục giam số 18, đám tù nhân bị biến cố trước mắt dọa cho không dám lên tiếng.

Tù phạm yêu thích nâng tạ trước giờ, nay khi cầm tạ cũng cố gắng nhẹ tay, sợ động tới đám quái vật kia.

Trước kia, trong ngục giam chỉ có mỗi Lý Thúc Đồng đáng sợ, dù không họ không dám mạo phạm nhưng cũng may vị này chân thần chưa từng quan tâm tới họ.

Ở đây, chỉ cần ngươi hiểu quy củ, sẽ không sợ chết.

Nhưng bây giờ thì khác.

Ngay cả đồ đần cũng biết, Khánh thị sẽ không nhàn rỗi phái người đến ngục giam.

Quách Hổ Thiền tới, Khánh thị cũng tới, mưa gió sắp tới.

Bên cạnh bàn ăn, Quách Hổ Thiền ăn thịt trâu thật như hổ đói, ngược lại Khánh Trần thì ăn chậm chậm từng chút một.

Diệp Vãn đứng phía sau Lý Thúc Đồng, bỗng nhiên hỏi Quách Hổ Thiền:

"Đừng chỉ lo ăn, vừa rồi là người của các ngươi à? Nghe nói trên hoang dã có vài nơi nói ngôn ngữ rất kỳ quái."

"Không phải người của chúng ta, tiểu tử kia không giống người sống ở nơi hoang dã… "

Quách Hổ Thiền lau lau cái miện bóng loáng:

"Ngươi từng thấy người hoang dã da mịn thịt mềm như thế chưa?"

"Cũng đúng…"

Diệp Vãn nhíu mày.

"Người của chúng ta đã bị tiểu huynh đệ Khánh Trần tìm ra rồi. Đừng lo, hiện tại ta chỉ có một mình thôi!”

Quách Hổ Thiền vui cười hớn hở:

"Có thể cho năm tên huynh đệ của ta chút thịt không?”

"Trên hoang dã còn thiếu thịt thật?"

Diệp Vãn khinh thường.

Quách Hổ Thiền cảm khái:

"Ba hôm hết hai hôm phải đánh nhau với tập đoàn, làm gì có thời giờ thuần dưỡng gia súc? Mà hoang dã có hai vùng đất cấm kỵ, làm bậy mất mạng như chơi. Sinh tồn hoang dã không dễ như các ngươi tưởng tượng đâu. Đương nhiên, với tiểu huynh đệ Khánh Trần thì chắc không khó.”

Khánh Trần có chút sửng sốt, vùng đất cấm kỵ, lại là một danh từ mới.

Nơi này hẳn có liên quan tới vật cấm kỵ.

Lúc này, Quách Hổ Thiền quay đầu ôm Khánh Trần bả vai:

"Khánh Trần tiểu huynh đệ, nếu không ngươi tới nơi hoang dã với ta đi. Chuyện khác không nói, loại nhân tài như ngươi nên sống cuộc sống muốn gì làm đó, muốn ăn gì thì ăn!”

Lý Thúc Đồng buồn bực:

"Ngươi lại muốn kéo hắn tới nơi hoang dã? Ngươi không thấy hả, hắn là người Khánh thị. Thành thành thật thật làm ảnh tử Khánh thị không tốt à, hoang dã của ngươi so mà so được?”

"Đâu có giống… "

Quách Hổ Thiền tùy tiện nói:

"Chuyện làm ảnh tử của hắn chưa chắc. Hơn nữa cuộc chiến ảnh tử hung hiểm dị thường, cần gì tự làm khó bản thân? Cùng chúng ta tới nơi hoang dã, muốn gì có đó, phí sức thế làm chi?”

Lý Thúc Đồng vui vẻ:

"Hoang dã của ngươi thì có gì a? Dựa vào gì lại muốn người khác theo nơi.”

Khánh Trần ở bên cạnh nói:

"Ngươi bớt tự tâng bốc đi.”

Quách Hổ Thiền:

". . ."

Lúc này Khánh Trần mặt ngoài bình tĩnh, nhưng kỳ thật chính hắn là người rõ ràng nhất.

Chẳng mấy chốc nữa, khi Lâm Tiểu Tiếu trở về, hắn sẽ tiếp nhận khảo nghiệm nguy hiểm nhất trong đời.

Khánh Trần dù có hai cuộc sống nhưng hắn vẫn không có át chủ bài gì.

Hắn biết bản thân phải đối mặt với cái gì, nhưng hắn không có khả năng tránh thoát.

Cũng không có chỗ để trốn.

. . .

Tại một góc khác trong ngục giam số 18, Lâm Tiểu Tiếu ngồi trong phòng thẩm vấn, lẳng lặng nhìn Giản Sênh , người xuyên việt đến từ Xuyên Châu trước mặt.

Phòng thẩm vấn lờ mờ tối, có thể thấy rõ bụi bay lơ lửng thông qua đèn LED trên đỉnh đầu.

Giản Sênh đang ngủ, Lâm Tiểu Tiếu vừa sử dụng năng lực ác mộng tiến vào giấc mơ của đối phương, sau đó ngồi nghe tên này mắng chửi nửa tiếng đồng hồ…

Người này cực kỳ táo bạo, Lâm Tiểu Tiếu làm ra phán đoán của mình.

Nói thật, hắn có chút hiếu kỳ, đến cùng đối phương là nhân tài từ đâu mà tới, có thể mắng người suốt tận nửa tiếng.

Giản Sênh dần dần tỉnh dậy, hắn nhìn Lâm Tiểu Tiếu trước mặt, há mồm tính mắng:

"Lão tử. . ."

"Ngừng… "

Lâm Tiểu Tiếu mặt đen, ngắt lời:

"Ngươi đừng nói gì nữa. CMN chỉ cần nghe ngươi nói chuyện là ta liền đau đầu, hai ta có thể hảo hảo tâm sự không?"

"Để ta cmn. . ."

Lâm Tiểu Tiếu:

". . ."

Vào lúc Giản Sênh mắng người tiếp thì Lâm Tiểu Tiếu vội vàng khởi động năng lực ác mộng, Giản Sênh cảm nhận được cảm giác buồn ngủ, mơ màng thϊếp đi.

"Nghiệp chướng a!"

Lâm Tiểu Tiếu thở dài xoay người đi tới sát vách phòng thẩm vấn, mà Lưu Đức Trụ thì run run rẩy rẩy ngồi bên trong.

Lần này Lâm Tiểu Tiếu không nói nói nhảm thêm gì, hắn trực tiếp kéo Lưu Đức Trụ đi xem hiện trạng của Hoàng Tể Tiên.

Hai tay hai chân Hoàng Tể Tiên bị khóa chặt trên giường bệnh của phòng y tế, lúc thì lẩm bẩm, lúc thì ra sức giãy dụa.

Lâm Tiểu Tiếu nói với Lưu Đức Trụ:

"Có thấy không, ta hỏi gì ngươi trả lời cái đó, nói láo sẽ có kết cục như hắn, hiểu chưa?"

Lưu Đức Trụ không có chút cốt khí nào:

"Ta nói ta nói ta nói! Ta là người xuyên tới từ một vũ trụ song song khác, ta là một học sinh cấp ba. . ."
« Chương TrướcChương Tiếp »