Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Danh Bóng Đêm

Chương 52: Tiếng Địa Phương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khánh Trần buồn bực:

"Sao ngươi biết thuốc này là thật hay giả? Mà Từ Phúc có liên quan gì tới Thế giới trong đâu?”

Nam Canh Thần trả lời:

"Hắn nói hắn chính là Từ Phúc."

Khánh Trần:

"? ? ?"

Khánh Trần thật sự bó tay, đừng nói là dẫn theo đồng nam đồng nữ xuyên qua nhé.

Nam Canh Thần tiếp tục nhắn tin:

"Hắn nói, năm đó hắn không đi Nhật Bản, mà là trực tiếp dẫn theo 3000 đồng nam đồng nữ xuyên qua!"

"Ngươi thấy vui là được… "

Khánh Trần đóng màn hình điện thoại lại.

Nói thật, hiện tại hắn có chút không rõ, đứa nhỏ Nam Canh Thần này là ngốc hay là giả.

Đếm ngược 13:08:19.

Khánh Trần mua đồ ăn xong thì quay về cư xá, chiếc việt dã màu đen đã không thấy bóng dáng đâu.

Hắn làm đồ ăn cho Giang Tuyết và Lý Đồng Vân xong thì nhìn Lý Đồng Vân nhu thuận bón cơm cho mụ mụ nàng.

Không biết vì sao hắn có chút hâm mộ hai mẹ con này.

Tính tình Giang Tuyết vốn có chút mềm yếu, nhưng vì bảo hộ Lý Đồng Vân mà lựa chọn trở nên kiên cường hơn.

Lý Đồng Vân vì chiếu cố mụ mụ, lựa chọn để bản thân thành thục hiểu chuyện.

Hắn tin lần này xuyên qua, Lý Đồng Vân nhất định sẽ an bày chi giả máy móc, giúp mụ mụ nàng không còn bị hết điện như bây giờ.

Mà Khánh Trần thì chỉ có một mình.

Nếu như bây giờ có người kêu Khánh Trần lựa chọn, ngươi chỉ có thể chọn một trong hai thế giới để sống. Khánh Trần cảm thấy, có lẽ hắn sẽ lựa chọn Thế giới trong.

Vào lúc này, Giang Tuyết hỏi:

"Tiểu Trần, bình thường ngươi rất ít gặp cha mẹ hả, họ bề bộn nhiều việc lắm sao?"

"Ừm, hẳn là rất bận… "

Khánh Trần trả lời.

Giang Tuyết nghĩ nghĩ rồi nói:

"Ta thấy máy giặt nhà ngươi hỏng rồi. Sau này ngươi cứ đưa quần áo bẩn cho a di giặt giúp, không cần khách khí với a di. Cũng không cần tự làm cơm, tới nhà a di ăn là được. Dù ngươi không đến, ta cũng phải nấu cơm cho Tiểu Vân, chỉ thêm đôi đũa thôi mà.”

Khánh Trần nghĩ nghĩ, sau đó cười đồng ý:

"Ừm, tốt, tạ ơn Giang Tuyết a di."

. . .

Ban đêm.

Khánh Trần không đợi đếm ngược mà nằm dài ngủ sớm.

Đối với chuyện xuyên qua, hắn đã dần quen thuộc hơn rồi.

...

Thanh âm quen thuộc.

Có người đang dùng lực vuốt miệng cống hợp kim, có mãnh thú sắt thép rống giận trong nhà tù. Những người mới, hoan nghênh các ngươi tới ngục giam số 18!

Khánh Trần ngồi dậy, khóe môi cong lên mỉm cười.

Hắn tự nhủ trong lòng, những người mới, hoan nghênh các ngươi tới ngục giam số 18.

Không biết vì sao, lần này hắn xuyên việt tới đây, Khánh Trần cảm nhận được sự hung phấn từ sâu trong lòng mình.

Nơi này có người hắn quen, quy tắc quen thuộc cùng tương lai đáng để mong chờ.

Phảng phất như hắn vốn nên thuộc về Thế giới trong, mà không phải Thế giới ngoài.

Nơi này không có chuyện cũ không vui, cũng chẳng có người hắn cần lo lắng.

Hắn chỉ cần đi lên phía trước, chỗ nào cũng đều là tương lai mới.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay, ngây ngẩn cả người.

Trở về đếm ngược 160:20:09.

Trừ đi thời gian hắn ngủ, đếm ngược lần này là bảy ngày!

Việc này thật sự ngoài ý muốn, Khánh Trần thậm chí đã quen với việc chỉ xuyên 48 giờ tiếng, kết quả bây giờ quy tắc lại đột nhiên thay đổi.

Vì sao?

Quy luật đã thay đổi chỗ nào?

Xem ra quy tắc xuyên qua vẫn cần phải thăm dò thêm.

Khánh Trần đi tới trước cửa miệng cống hợp kim trước, thanh âm kim loại mở khóa như đang nghênh đón hắn.

Ngoài hành lang, đám tù nhân thấy hắn thì nhao nhao uốn người, cúi đầu chào hỏi.

So với Thế giới ngoài, nơi này càng giống nhà của hắn hơn.

Khánh Trần đứng lặng trong hành lang, cách không chào hỏi Lộ Quảng Nghĩa, đối phương lập tức ngầm hiểu.

Đợi tất cả tù phạm xếp hàng xuống lầu xong, Lộ Quảng Nghĩa lập tức bắt đầu khống chế tù phạm mới để tra hỏi.

Hắn biết, đây là ý của Khánh Trần.

Dù chuyện này sẽ khiến hai thế lực còn lại khó chịu, nói không chừng ngày nào đó sẽ xảy ra xung đột, thế nhưng nhiệm vụ của Lộ Quảng Nghĩa khi vào đây là để mở đường cho Khánh Trần.

Làm đầy tớ phải có giác ngộ của đầy tớ, binh sĩ qua sông không thể quay đầu.

Thành công thì sống, bại trận thì chết, dùng mạng đổi lấy một thân vinh quang.

Ngay sau đó, Lý Thúc Đồng cũng ngầm cho phép hành vi của Lộ Quảng Nghĩa, tựa hồ cũng muốn nhìn xem rốt cục Khánh Trần đang muốn làm gì.

Hôm nay có bảy tù phạm mới.

Thời điểm Lộ Quảng Nghĩa bắt tù phạm mới, sáu người trong đó dường như đã quen, trực tiếp nhận mệnh.

Tù phạm có kinh nghiệm đều biết, nhịn qua lần này là ổn thôi, nếu phản kháng, nói không chừng còn khó chịu hơn.

Nhưng khi Lộ Quảng Nghĩa bắt tù phạm cuối cùng. Tên tù phạm mới đó lại chạy trốn.

Cơ mà tù phạm này không có chi giả máy móc, với tố chất thân thể bình thường, hắn làm sao chạy lại đám mãnh thú sắt thép kia?

Vào lúc Lộ Quảng Nghĩa bắt được tù phạm, tên anfy gấp gáp hô lên:

"Đừng đυ.ng vào lão tử! Ngươi bắt lão tử làm gì, cách xa lão tử ra!"

Con hàng này vừa nói vừa chạy nước rút, trong miệng hùng hổ hô:

"Ngươi đừng chọc lão tử nha! Lão tử đánh chết ngươi bây giờ!”
« Chương TrướcChương Tiếp »