"Trong thành thị có Vân Lưu Tháp, vậy nếu các ngươi rời đi thành thị thì sao?"
Khánh Trần hỏi.
"Dưới tình huống bình thường, ra khỏi thành khá phiền toái, có thể ra ngoài nhưng cần hộ chiếu qua hải quan… "
Giang Tuyết đáp:
"Dường như là vì bọn buôn lậu hoạt động quá hung hăng nên thuế vụ đã thiết lập hải quan, cơ cấu thuế vụ ở Thế giới trong phi thường cường đại, có thể so với quân đội quốc gia."
"Cơ cấu thuế vụ lợi hại như vậy?"
Khánh Trần có chút sửng sốt.
"Đúng, không chỉ có bộ phận chấp hành cường đại, thậm chí còn có bộ phận tình báo riêng, khác hoàn toàn với Thế giới ngoài…"
Giang Tuyết trả lời.
"Nếu như thông qua hải quan thì làm sao để ra ngoài?”
Khánh Trần hỏi.
"Nghe nói đường rừng cũng có vài Vân Lưu Tháp… "
Giang Tuyết giải thích:
"Thân thể máy móc cũng có năng lượng tồn trữ rất lớn, tựa như bộ nhớ trong của điện thoại chúng ta vậy, càng bền càng quý. Dưới tình huống bình thường, tất cả mọi người đều không lo chuyện hết điện nên đều chọn loại thấp nhất.”
"À, như vậy cũng tiết kiệm.”
Khánh Trần gật gật đầu.
"Ở Thế giới trong, rất nhiều người trẻ tuổi truy cầu thân thể máy móc, tựa như hài tử ở Thế giới ngoài thích giày chơi bóng cùng điện thoại mới vậy…"
Giang Tuyết giải thích:
"Không chỉ vậy, rất nhiều người sẽ trang trí thân thể máy móc của mình. Tỷ như nạm kim tuyến, viền vàng, hoặc là khảm nạm bảo thạch cùng kim cương."
Khánh Trần cảm khái:
"Ta hiểu, giống một dạng trang phục trong trò chơi. . ."
Giang Tuyết nghĩ nghĩ:
"Cũng có thể xem là vậy…. ."
Đột nhiên, Khánh Trần nhớ lại tù phạm trong ngục giam số 18.
Dường như không ít tù phạm đều trang trí vàng lên chi giả của mình. Bảo thạch cùng kim cương thì không thấy nhiều, nhưng màu vàng vẫn rất nhiều, tỉ như Lộ Quảng Nghĩa vậy!
Khánh Trần hỏi dò:
"Vàng nạm lên là vàng thật sao?"
"Đúng vậy… "
Giang Tuyết gật đầu.
"Cái kia. . . Vàng ở Thế giới trong có giá trị như vàng ở đây không?”
Khánh Trần hỏi tiếp.
"Cũng như nhau… "
Giang Tuyết nói:
"Năm tập đoàn lớn của Thế giới trong đều căn cứ vào việc dự trữ vàng để phát hành tiền tệ."
Lần này, rốt cuộc Khánh Trần cũng biết bản thân nên kiếm tiền kiểu gì ở Thế giới trong rồi!
Hắn thậm chí nhớ rõ, trên thân ai có bao nhiêu hoàng kim nữa kìa!
Những vật khác có lẽ không dễ mang đi, làm bại lộ thân phận nhưng vàng thì khác.
Giờ này khắc này, Lộ Quảng Nghĩa hẳn chưa nhận ra bản thân sắp đối mặt với cái gì đâu.
Khánh Trần hỏi:
"Phương tiện giao thông trên hoang dã là gì, là xe chạy bằng điện sao?"
"Quân đội nói sẽ sử dụng ô tô có động cơ diesel… "
Giang Tuyết trả lời.
Động cơ diesel có năng lượng nổ cao, tốc độ thấp và mô-men xoắn cao, phù hợp hơn cho mục đích sử dụng quân sự và địa hình hạng nặng.
Hơn nữa, động cơ diesel về cơ bản không có mạch, và nó có thể được khởi động bằng tay quay và đẩy, phù hợp hơn với môi trường và khí hậu khắc nghiệt.
Khánh Trần không ngờ, Thế giới trong lại dùng loại động cơ này…
Giang Tuyết bổ sung:
"Đương nhiên, quân đội cũng có phương tiện giao thông riêng, sử dụng ni tơ lỏng… Gọi là gì thì ta quên rồi. Trong thành thị, rất nhiều kẻ có tiền dùng xe bay làm phương tiện giao thông, cũng dùng loại nhiên liệu này."
“Khí mê-tan oxy lỏng?”
Khánh Trần hỏi.
"Đúng, chính là cái này… "
Hai mắt Giang Tuyết sáng lên.
"Nhiên liệu hàng không vũ trụ a… "
Khánh Trần cảm khái một chút:
"Hiện tại hỏa tiễn Musk Tesla Space X chính là dùng loại nhiên liệu này.”
Giang Tuyết nói với Lý Đồng Vân:
"Tiểu Vân, ngươi nhất định phải giống cố gắng học tập như Khánh Trần ca ca, ngươi nhìn ta đi, tùy tiện nói cái tên là hắn đoán được rồi.”
Giang Tuyết cũng dần cảm nhận được khí chất học bá của Khánh Trần.
Cho dù là sạc không dây hay loại khí mê-tan oxy lỏng nàng vừa nói đối phương đã hiểu đều chứng tỏ đây là người có nhiều kiến thức.
Đây là một loại khí chất rất đặc biệt, cứ như không có gì mà thiếu niên này không biết cả.
Đối với Khánh Trần mà nói, việc Giang Tuyết cùng Lý Đồng Vân đều là người xuyên việt đã cung cấp không ít tin tức cho hắn.
Trong ngục giam số 18, vì không bại lộ thân phận người xuyên việt nên Khánh Trần không thể hỏi nhiều.
Trở lại Thế giới ngoài, những tin tức um sùm kia chưa chắc là thật.
Mà những gì Giang Tuyết nói lại khiến hắn có chút kích động.
Phòng khám của Giang Tuyết là nơi vô số người tới, chỗ này rất tốt để thu thập tin tức.
Khánh Trần như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn hỏi:
"Cái kia. . . Tiểu Vân gọi ta là muốn ta giúp gì?"
Lý Đồng Vân nói:
"Tay mụ mụ không nhấc lên nổi, có thể phiền ngươi chiếu cố mẹ ta một ngày không."
Lúc này, hai tay Giang Tuyết rủ xuống, Khánh Trần có thể nhìn ra đối phương còn chưa làm vệ sinh sáng, tóc không cột thành đuôi ngựa như thường ngày, đồ ăn sáng của Lý Đồng Vân cũng chẳng có, mười phần chật vật.
Việc chi giả mất điện thật sự rất phiền toái, ở Thế giới trong còn có thể tùy thời nạp điện, đến Thế giới ngoài thì coi như xong rồi.