"Kỳ thật. . . Cũng không phải ta muốn cướp tiền tiêu vặt của ngươi, ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi….. "
Khánh Trần có chút lúng túng nói.
Giờ khắc này, ngay cả hắn cũng thấy ngại.
Hắn thật sự là muốn tiền đến điên rồi. . .
Bất quá, Khánh Trần đã ý thức được, Lý Đồng Vân cũng đang hoài nghi hắn là người xuyên việt.
Vì hắn thường hay hỏi lung tung về Thế giới trong. Hơn nữa còn đoán được nàng đã xuyên qua.
Cho nên hắn không chút do dự nói bản thân chẳng cần tiền của Thế giới trong để loại bỏ hoài nghi của đối phương.
Đêm nay có thể nói Khánh Trần thu hoạch khá tốt, ít nhất cũng đã xác nhận Lý Đồng Vân là người xuyên việt.
Bây giờ hắn là người Khánh thị, có thêm bằng hữu vẫn tốt hơn không.
Dù Lý Đồng Vân chỉ có 10 tuổi nhưng nói không chừng ngày nào đó sẽ giúp được chút ít.
Tựa như lần đầu tiên hắn xuyên việt từng bái Bồ Tát vậy, phải chuẩn bị cho tất cả mọi tình huống.
Thừa dịp Giang Tuyết chưa rửa chén xong, Lý Đồng Vân thấp giọng nói với Khánh Trần:
"Ta ở Thế giới ngoài không có tiền tiêu vặt gì, nếu không Khánh Trần ca ca, ngươi trao đổi với ta đi?”
"Trao đổi cái gì?"
Khánh Trần hỏi.
"Sao cũng được, dù sao ngươi cũng không được nói cho mụ mụ ta biết… "
Lý Đồng Vân lần nữa thấp giọng nói.
"Được rồi, trước cho ngươi thiếu nợ đó… "
Khánh Trần nhìn thoáng qua bóng lưng Giang Tuyết trong phòng bếp:
"Ngươi nhớ kỹ, chiếu cố tốt mụ mụ của ngươi ở Thế giới trong. Ta nghe mọi người nói, Thế giới trong rất hỗn loạn."
"Ừm, yên tâm… "
Lý Đồng Vân hài lòng nói:
"Chờ về sau ngươi có cơ hội xuyên qua, ta sẽ bảo vệ các ngươi!"
Khánh Trần có chút dở khóc dở cười, hứa hẹn của tiểu hài tử vừa ngây thơ lại đơn giản như thế.
Hắn chào Giang Tuyết một tiếng rồi về nhà. So với nơi này, nhà hắn lạnh lẽo hơn nhiều.
Không có thân nhân, không có người nói chuyện.
Khánh Trần mở điện thoại ra, xem nhóm chat củ lớp, bên trong vẫn thảo luận những chuyện vô nghĩa như cũ. Trong lớp 11 số 3 hẳn chỉ có Nam Canh Thần là người xuyên việt.
Hắn lại mở ra hotsearch ra thì thình lình phát hiện có hai tin tức mới đang dẫn đầu: Tổ chức thần bí ở nước ngoài đã ra giá treo thưởng, dùng giá trên trời để mua bộ phận thân thể bằng máy móc của Thế giới trong.
Có người đăng hình chụp màn hình lên mạng, đối phương liệt kê ra danh sách các vật phẩm: NECE dược vật kháng già yếu, EDE-002 thuốc biến đổi gien. . .
Trong đó, thậm chí còn có rất nhiều loại thuốc trị, đều là những thứ Thế giới ngoài chưa nghiên cứu ra.
Những vật phẩm trong danh sách này kỳ thật đều có một đặc tính chung: Cứu mạng, kéo dài tính mạng, bảo vệ thanh xuân, tăng cường cơ năng thân thể.
Tổ chức này công bố đã thí nghiệm công hiệu của dược vật, xác thực có hiệu lực với nhân loại ở Thế giới ngoài.
Bọn họ thậm chí còn công khai cách người xuyên việt đem những thứ này về: Bỏ thuốc viên vào dùng màng bảo, ngậm trong miệng hoặc nuốt vào bụng, nhét vào trực tràng.
Khánh Trần nhìn đến đây thì nhíu mày, những người này lấy được đồ vật của Thế giới trong mà cách gì cung dám làm.
Phải biết, giá trị những thứ này rất khó ra giá. Một phú hào bị ung thư sắp chết, thấy được hy vọng cuối cùng trước mặt, hắn sẽ ra giá bao nhiêu để đổi lấy?
Giá cả bao nhiêu cũng đâu bằng cái mạng của mình?
Mà những thứ có thể cứu mạng còn rất nhiều, tỷ như trái tim, thận mô phỏng sinh vật, cơ mà những thứ này thì không mang về được.
Khánh Trần hơi xúc động, vào lúc hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào để trở thành siêu phàm giả thì người ta đã bắt đầu làm ăn rồi.
Mà hiện tại hắn lại không cách nào dùng được những cách này.
Nếu đứng ra giao dịch, thân phận người xuyên việt của hắn sẽ bại lộ.
Đương nhiên cũng có thể trực tiếp dùng USB mang kỹ thuật điều chế về. Cơ mà làm gì có người xuyên việt nào có thể tiếp xúc được với hạch tâm khoa học kỹ thuật của Thế giới trong? Tương lai có lẽ có thể, nhưng bây giờ thì chưa.
Cho đến hiện tại Khánh Trần, người ở trong ngục giam số 18 rất khó tiếp xúc với tin tức bên ngoài.
Trọng yếu nhất vẫn là mối quan hệ với Lý Thúc Đồng.
Chờ chút, Khánh Trần bỗng nhiên ý thức được, tổ chức thần bí này còn thu mua thân thể máy móc!
Mấy ngày trước còn có người xuyên việt bị người cắt mất hai chân, hiện tại những người này dùng giá trên trời thu mua, sợ sẽ khiến tội phạm càng thêm nhắm vào người xuyên việt!
Lúc này Khánh Trần chợt nhớ hai người lạ mặt mình gặp khi đi học về!
Hắn lặng yên không tiếng động đi đến bên cửa sổ, kéo một màn cửa thành một khe hở, nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy hai người vốn ngồi xổm ở đó nay đã không thấy bóng dáng.
Khánh Trần chỉ do dự ba giây, liền lập tức bấm số 110:
"Alo, xin chào, ta ở số 12, lầu 4 khu nhà ở đường Hành Thự. Buổi tối phát hiện hai nam nhân rất khả nghi, ta cảm thấy bọn họ nhất định không có ý tốt."