Lưu Đức Trụ nói:
"Sẽ không, ta không giống các tù phạm khác."
Khánh Trần biết, đối phương nói thật, đối phương xác thực không giống các tù phạm khác, dù sao cũng là tù phạm bị giam riêng mà.
Nghe xong, hắn quay người trở về phòng học của mình. Xem ra rất khó thăm dò được tin tức có ích từ đối phương.
Hiện tại sở dĩ đối phương nói vậy, đại khái là vì của thiếu niên đi.
Có người nói, khi thần linh tạo ra con người, tùy tùng của thần linh từng lo lắng: Ngài cho nhân loại lòng hiếu kỳ, trí tuệ và dũng khí, bọn họ sẽ rất mạnh.
Thế là thần linh suy nghĩ rồi trả lời: Vậy cho họ một chút hư vinh và lòng đố kỵ.
Khánh Trần cảm thấy lòng ham hư vinh cũng không phải chuyện gì xấu xa lắm. Nhưng trong hoàn cảnh này, để lộ việc bản thân là người xuyên việt thì thật sự rất ngu.
Nhất là công bố việc chính mình quen biết nhân vật trọng yếu tại Thế giới trong.
Ít nhất theo như livestream của Hà Tiểu Tiểu thì Lý Thúc Đồng đúng là nhân vật như vậy.
Bất quá, muốn lấy được phương pháp siêu phàm thoát tục từ chỗ Lý Thúc Đồng thật sự không dễ như trong tưởng tượng.
Phải biết, Khánh Trần cố gắng nhiều như vậy cũng chỉ mới tiếp cận được đối phương mà thôi.
Trong khi các bạn học vừa kinh hô vừa hâm mộ thì Khánh Trần chỉ chạy tới xem một tí rồi về lớp. Hắn không có ý định hưởng thụ loại vinh quang này, cái nhìn của người khác không có quan hệ gì với hắn cả.
Hơn nữa, chỉ sợ tổ chức thần bí sắp tới rồi.
Lần trước đối phương không xuất hiện, nhưng lần này thì chưa chắc.
Vào lúc Khánh Trần quay người về lớp thì chợt thấy Nam Canh Thần rụt rè cúi đầu rời khỏi đám người.
"Nam Canh Thần… "
Khánh Trần hô.
"A? Ai gọi ta?"
Nam Canh Thần ngẩng đầu.
Khánh Trần thấy Nam Canh Thần cả người uể oải thì hỏi.
"Ngươi làm sao vậy?"
Khánh Trần buồn bực nói:
"Bị ai đánh à?"
"Không có không có… "
Nam Canh Thần tranh thủ thời gian, cúi xuống lắc đầu:
"Ta chỉ là ngủ không ngon thôi."
Khánh Trần nhìn thật kỹ đối phương, không có thân thể máy móc, cũng không có gì khác biệt, chỉ là tinh thần không tốt lắm thôi.
Hắn lôi kéo Nam Canh Thần về phòng học, thấp giọng hỏi:
"Sao khi xuyên qua bị đánh à?”
"Xuyên qua? Xuyên qua cái gì?"
Nam Canh Thần giả bộ không biết.
Lần này Khánh Trần thầm nghĩ, hắn có thể xác định đối phương chắc chắn đã xuyên qua.
Chỉ là đến cùng con hàng này đã trải qua những gì ở Thế giới trong mà bộ dáng vốn đắc ý nay trở thành đà điểu rụt đầu thế này.
"Ngươi xuyên qua thế nào rồi… "
Khánh Trần thầm nói.
"Ta không có xuyên việt! Ai nói ta xuyên qua chứ!”
Nam Canh Thần nói.
Được rồi, Khánh Trần thấy đối phương không muốn nói cũng mặc kệ.
Ngay cả đối phương xuyên tới đâu, là ai hắn cũng không biết, muốn giúp cũng khó.
Mãi tới khi vào tiết học, rốt cục Nam Canh Thần mới nhỏ giọng nói một câu:
"Trước đó ta có nói với ngươi về nhóm chat của người xuyên việt, ngươi còn nhớ không?"
"Ừm, đúng rồi… "
Khánh Trần gật đầu.
Tiểu tử này không phải người lòng dạ thâm sâu, chuyện lớn như xuyên qua không thể thổ lộ với ai thì làm khó con hàng này rồi…
Lại nghe Nam Canh Thần nói:
"Ngươi có nhớ trong đó có người bán bít tất không?"
"Ừm… "
Khánh Trần gật đầu.
"Đó là giả á… "
Nam Canh Thần nói:
"Ngươi không cần biết sao ta biết được, dù sao sao hắn cũng không phải người xuyên việt nên làm gì có bít tất ở nơi đó.”
"Ừm… "
Khánh Trần gật đầu.
Nam Canh Thần nói tiếp:
"Ngươi còn nhớ, ta nói có người xuyên việt muốn giới thiệu phú bà ở thế giới bên kia cho ta không?”
"Ừm… "
Khánh Trần gật đầu.
"Người xuyên việt này là thật."
Khánh Trần thật cmn giật mình:
"! ! !"
Hắn khϊếp sợ nhìn Nam Canh Thần, nửa ngày nói không ra lời.
Nói lý, coi như lúc trước lần đầu Khánh Trần xuyên việt, hắn cũng không chấn kinh như thế.
Cho nên, con hàng này uể oải là vì người khác đã thật sự liên hệ phú bà cho hắn?
Sau khi Nam Canh Thần nói xong, hắn sợ bản thân nói nhiều lộ việc hắn là người xuyên việt nên đệm thêm:
"Ta chỉ nghe những người khác nói thôi, ta không phải người xuyên việt đâu."
"Ừm, ta biết rồi… "
Khánh Trần gật đầu cho đối phương an tâm.
Hai bên im lặng một lúc thì Khánh Trần đột nhiên hỏi:
". . . Có kiếm được nhiều tiền không?"
Sắc mặt Nam Canh Thần đại biến:
"Ta đã nói ta không phải người xuyên việt mà."
Lúc này, chuông vào học đã vang lên.
Nhưng lực chú ý của bọn họ không nằm trên bài học mà là bốn người áo đen đang đi ngang qua bên ngoài cửa sổ hướng hành lang.
Khánh Trần núp sau thân hình của Nam Canh Thần, lén nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người áo đen được hiệu trưởng, tới tới lớp học bên cạnh.
Các bạn học kinh ngạc trò chuyện với nhau, ngay cả giáo viên số học cũng nhịn không được mà đứng trên hành lang đánh giá.
Duy chỉ có Khánh Trần là không, vì hắn đã sớm gặp những người này.