Robot giám ngục khiêng thi thể khiêng ba tên tử sĩ đi.
Trong ngục giam dần an tĩnh lại, tất cả mọi người im lặng.
Khánh Trần ngồi bên cạnh bàn ăn không biết đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt có chút tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi, bất an trong nội tâm từ từ biến thành khó chịu trên thân thể, dẫn tới không thể tiêu hóa điểm tâm vừa rồi.
Lão sư trong trường học dạy qua từng hắn hàm số, chủ ngữ vị ngữ.
Cha mẹ từng dạy qua hắn dùng đũa như thế nào, giặt quần áo như thế nào, tự chăm sóc mình như thế nào.
Nhưng tất cả mọi người chưa từng dạy qua hắn, chết rốt cục là thế nào.
Loại chuyện này, chỉ khi ngươi tận mắt chứng kiến mới biết được, việc sinh mệnh tiêu tán trước mắt mình rung động đến cỡ nào.
Về việc hắn tận mắt thấy tử sĩ cắn túi độc tự sát, chỉ sợ về tới Thế giới ngoài, nói cho người khác nghe, người khác sẽ cảm thấy là hắn tự chế mất.
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần, hỏi:
"Lần đầu tiên thấy người chết?”
"Ừm… "
Khánh Trần hé miệng đáp.
"Sợ sao… "
Lý Thúc Đồng hỏi.
"Có một chút…. "
Khánh Trần gật đầu.
"Ngươi biết không, mỗi người đều có hai sinh mệnh… "
Lý Thúc Đồng cười nói:
"Sinh mệnh thứ hai bắt đầu vào lúc ngươi biết mạng chỉ có một.”
Từ một khắc kia trở đi, ngươi sẽ bắt đầu biết được tầm quan trọng của thời gian với bản thân, cũng ý thức rõ được, bản thân từng uổng bao nhiêu thời gian.
Không biết vì sao, Khánh Trần càng sợ hãi thì trong lòng càng trấn định.
Hắn nhìn lại quá khứ của mình, cũng suy tư về tương lai của mình.
Lý Thúc Đồng nhìn hắn, hỏi:
"Khả năng cao ba tên tử sĩ này là nhắm tới ta. Vì thế ngươi giúp ta đem tìm ra họ, xem như ta thiếu ngươi một nhân tình, ngươi có thể đổi một vật ở chỗ ta, ngươi muốn cái gì?”
Từ khi bắt đầu đánh cờ tướng, Lý Thúc Đồng đã hỏi hắn câu muốn đổi gì nhiều lần rồi.
Khánh Trần nói:
"Ta muốn danh sách thành viên của Lý thị."
"Kỳ quái… "
Lý Thúc Đồng nói:
"Sao ngươi không hỏi ta phương pháp trở thành siêu phàm giả? Trên đời này, người khiến ta nợ ân tình không nhiều, nhưng người duy nhất không biết trân quý cơ hội này cũng chỉ có một mình ngươi."
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
“Vì chút chuyện nhỏ này căn bản không đáng với bí mật của ngươi. Muốn đổi lấy một cơ hội siêu phàm thoát tục, không đổi được."
Lý Thúc Đồng cười nói:
"Ngươi không thử một chút, sao biết không được?"
Khánh Trần nói tiếp:
“Hơn nữa, thời cơ chín muồi ngươi sẽ tự nói cho ta, không cần phải đổi."
Ý cười của Lý Thúc Đồng càng ngày càng đậm:
"Ngươi thông minh hơn ta nghĩ đấy, cũng rất có kiên nhẫn, hiểu phải ẩn nhẫn. Bất quá ngươi nói không sai, có nhiều thứ không dùng để trao đổi, thời cơ đến tự nhiên sẽ đạt được. Mặc dù việc ngươi chưa thấy qua máu khiến ta có chút thất vọng, nhưng ta cẩn thận nghĩ kỹ, nếu ngươi coi thường sinh mệnh, ta sẽ càng thất vọng hơn.”
Nói xong, hắn để Lâm Tiểu Tiếu lấy một bản danh sách thành viên Lý thị tới:
"Ta rất hiếu kì, ngươi muốn thứ này làm gì?"
"Chắc ta không cần phải giải thích đâu nhỉ?"
Khánh Trần hỏi.
"Được rồi, ta không hỏi… "
Lý Thúc Đồng dở khóc dở cười, khoát tay áo:
"Trả lại nhân tình của ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm."
. . .
Ban đêm, Khánh Trần ở trong phòng giam chờ tới lúc trở về đếm ngược.
Hắn vốn cho là hôm nay Lâm Tiểu Tiếu sẽ khảo thí hắn trong mơ nữa, kết quả không có.
Có lẽ đối phương cảm thấy ác mộng vô dụng với hắn nên hết hứng thú rồi.
Cũng có thể là Lý Thúc Đồng cảm thấy không cần khảo nghiệm nữa.
Trong mơ hồ, Khánh Trần cảm giác khoảng cách của hắn và giới siêu phàm giả ngày càng gần.
Đếm ngược vẫn chưa tới, hắn trực tiếp nằm xuống giờng ngủ, khác với mấy lần thấp thỏm chờ đợi trở về trước. Sau khi thấy người chết lần đầu, lúc này Khánh Trần lại càng thêm bình tĩnh.
Đợi lần nữa hắn mở mắt, Khánh Trần đã nằm trong phòng nhỏ của mình, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim tước kêu to, trời cũng đã sáng.
Hắn nhìn thoáng qua tay đường vân màu trắng trên cánh, đếm ngược 40:20:21.
Thời gian lại là hai ngày.
"Quá trình xuyên qua lặng yên không một tiếng động, khi ngủ sẽ không tỉnh dậy… "
Khánh Trần âm thầm suy nghĩ.
Trải qua hai ngày khẩn trương, khi trở lại thế giới ngoài, Khánh Trần bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bất quá, giờ khắc này hắn đã bắt đầu mong đợi xuyên việt tiếp theo, nơi đó có rất nhiều cơ hội đang chờ hắn.
Hắn mặc đồng phục chuẩn bị ra ngoài, kết quả vừa mở cửa liền thấy Giang Tuyết cùng Lý Đồng Vân.
"Sớm a Giang Tuyết a di, lần này xuyên qua. . . Không sao chứ?"
Khánh Trần hỏi.
"Không có việc gì… "
Giang Tuyết cười nói:
"Ta đang chuẩn bị đưa Tiểu Vân đi học. Tan học xong ngươi qua nhà ta, ta mua chút cá cùng xương sườn ăn mừng.”
"Ăn mừng cái gì?"
Khánh Trần buồn bực.
"Tối rồi nói sau, đến lúc đó ngươi sẽ biết… "