Trong lúc Quách Hổ Thiền dự định ăn mâm cơm của Khánh Trần thì Khánh Trần mở hai mắt ra.
"Lộ Quảng Nghĩa."
"Ai, ta đây ta đây. Lão bản, chuyện gì?"
Lộ Quảng Nghĩa cũng không thèm che giấu tung tích, vội vàng đáp lại.
Khánh Trần nói:
"Ta chỉ vài người, ngươi bắt họ tới đây.”
Nói xong, hắn quay người đối mặt với đám tù phạm, một hơi chỉ ra tám tên.
Theo thời gian từng người bị Lộ Quảng Nghĩa lôi ra, sắc mặt Quách Hổ Thiền dần trở nên khó coi, thịt cũng không thèm ăn.
Khánh Trần lần nữa ngồi kế bên Quách Hổ Thiền:
"Tám người này là người của ngươi sao?"
"Không hoàn toàn… "
Quách Hổ Thiền đen mặt.
"Ừm… "
Khánh Trần gật đầu:
"Sau khi ngươi bị áp giải đi, ánh mắt năm trong số tám người đó thay đổi. Năm người trong số bọn họ thủ thế bằng ngón trỏ. Dù ta không biết ý nghĩa của nó nhưng ta xác định bọn họ làm cho ngươi xem. Ba người còn lại thì nhìn nhau, trao đổi ánh mắt."
Ánh mắt hai người Lâm Tiểu Tiếu cùng Diệp Vãn nhìn Khánh Trần có chút biến ảo. Lúc đó ngay cả họ cũng phải vội vàng tránh né mưa bom bão đạn, căn bản không có thời gian quan sát phản ứng của người khác.
Trong làn mưa đạn kia, phảng phất như chỉ có Khánh Trần là người thanh tỉnh nhất.
Lý Thúc Đồng cười nói:
“Ngục giam số 18 ngư long hỗn tạp, có người của thế lực khác ở chỗ này theo dõi ta cũng rất bình thường."
Lâm Tiểu Tiếu đắc ý, hắn hỏi:
"Lão bản, chúng ta có cần chuyển đám người này tới ngục giam khác không?"
"Không cần… "
Lý Thúc Đồng lắc đầu:
"Vô duyên vô cớ chuyển tám người đi, để ngoại giới biết chắc sẽ phỏng đoán lung tung. Diệp Vãn, cách ly họ, lần lượt thẩm vấn, nhìn xem ba người còn lại là người nhà ai phái tới."
Nhưng vào lúc này, Khánh Trần nhìn dáng vẻ đắc ý của Lâm Tiểu Tiếu, nhớ tới bộ dáng đối phương khoanh tay vui cười vừa rồi thì lần nữa đứng dậy chỉ thêm hơn hai mươi người.
Bất quá lần này hắn không nói gì, nhưng Lâm Tiểu Tiếu có chút ê răng, hắn thấp giọng nói với Lý Thúc Đồng:
"Lão bản, tiểu tử này điểm luôn cả người của chúng ta. . ."
nhìn về phía Khánh Trần, tán thán:
“Dù ngươi không phải siêu phàm giả nhưng ký ức cùng năng lực phân tích của ngươi lại hơn rất nhiều siêu phàm giả khác.”
Quách Hổ Thiền thấy Khánh Trần cũng chỉ người của Lý Thúc Đồng thì hiểu rõ thiếu niên này không thuộc về Kỵ Sĩ:
"Vị tiểu huynh đệ này xưng hô thế nào?"
Khánh Trần liếc mắt nhìn hắn:
"Khánh Trần."
"Khánh thị?"
Quách Hổ Thiền có chút sửng sốt:
"Tại sao Kỵ Sĩ lại đi cùng Khánh thị?"
"Họ Khánh chưa chắc là người Khánh thị, xem như người Khánh thị đi nữa, cũng chưa chắc cả đời đều thuộc về Khánh thị… "
Lý Thúc Đồng cười:
"Trên nơi hoang dã, cũng không phải chỉ có một họ Khánh là nổi danh.”
Ánh mắt Quách Hổ Thiền lóe lên một cái, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Hắn yên lặng đẩy mâm cơm về lại trước mặt Khánh Trần, sau đó nhiệt tình nói với Khánh Trần:
"Khánh Trần tiểu huynh đệ, không biết ngươi có ấn tượng thế nào với Át Bích?"
"Chẳng ra sao cả… "
Khánh Trần lạnh lùng nói.
Đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ tính cách của Quách Hổ Thiền, rõ ràng là một địa hắn mà tâm tư vô cùng linh hoạt, hơn nữa còn không có tiết tháo.
Mà đối phương đến đây cùng mục tiêu với hắn, đương nhiên Khánh Trần không cần cho đối phương sắc mặt tốt.
Hôm nay dựa vào lực lượng của Lý Thúc Đồng, gạt bỏ một chút người của đối phương cũng coi có chút thu hoạch.
Trong khi nói chuyện, bên cạnh có tiếng rối loạn vang lên.
Khánh Trần nhìn về phía bên kia thì thấy Diệp Vãn cau mày.
Ba người không phải thành viên Át Bích nay đã ngã xuống đất, môi và mặt đều hiện lên màu tím xanh.
Đây là triệu chứng điển hình của việc ngạt thở mà chết.
Chỉ thấy Diệp Vãn cởi bao tay, sau đó ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng bóp miệng một người rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thúc Đồng:
"Lão bản, thuốc độc giấu dưới răng hàm, khi mở miệng có mùi khổ hạnh nhân nhàn nhạt, là xyanua."
Quách Hổ Thiền nói ra:
"Ba người này không phải người Át Bích của ta."
"Tử sĩ… "
Sắc mặt Lý Thúc Đồng bình tĩnh:
"Như vậy cũng tốt."
Không ai biết bọn họ là người của ai, cũng không ai biết họ vào ngục giam số 18 để làm gì.
Khánh Trần yên lặng nhìn, sắc mặt bình thản như cũ.
Chỉ có nắm đấm đang nắm chặt mới chứng tỏ hắn khẩn trương.
Hắn mở bàn tay nhìn thoáng qua, trong lòng bàn tay là dấu móng tay cấn đỏ, còn có mồ hôi.
Bất luận là thế giới ngoài hay thế giới trong, đây đều là lần đầu tiên hắn thấy có người chết ngay trước mặt mình.
Thuộc độc giấu trong răng hắn chỉ mới thấy trên phim truyền hình.
Thủ đoạn ba tử sĩ khốc liệt lần nữa kéo Khánh Trần về với hiện thực, để hắn lần nữa ý thức được, nơi này, chung quy cũng là nơi mãnh thú hoành hành.
Đếm ngược 15:21:59.
Sắp về rồi, không nên làm phức tạp mọi chuyện.