Nhà tù quen thuộc, vách tường hợp kim quen thuộc, ván giường băng lãnh quen thuộc.
Khánh Trần chưa bao giờ mừng rỡ như vậy, hắn sợ lần này mình xuyên tới nơi khác. Nếu thế mọi cố gắng của hắn đều uổng phí rồi. Hắn thật vất vả mới lấy được hảo cảm từ Lý Thúc Đồng, không muốn để nước chảy về biển đông.
Hiện tại xem ra mỗi lần xuyên qua đều là tiếp tục của lần trước. Việc này cũng có nghĩa điệu nhạc Canon hắn mang tới vẫn còn hữu dụng.
Mặc kệ đến cùng Lý Thúc Đồng có thân phận gì, Hà Tiểu Tiểu cũng đã xác định, đây là một nhân vật hết sức quan trọng trong thế giới này.
Lúc này, Khánh Trần tin tưởng 90% người xuyên việt vẫn chưa đủ hiểu biết để tìm cách đạt được thứ bản thân muốn ở thế giới này.
Cò hắn, hắn đã xuyên đến bên người Lý Thúc Đồng.
Có lẽ người khác xuyên việt chỉ thấy sự mỹ lệ kỳ diệu của thế giới này, thế nhưng những cái đó không hề quan trọng.
Khánh Trần nhổ USB ngậm trong miệng ra bàn tay, thí nghiệm đã thành công.
Hắn có thể cầm USB tới, chứng tỏ chỉ cần đó là thứ bên trong thân thể đều sẽ xuyên qua được bức tường thời gian.
Hắn nhìn vết xanh tím cánh tay cũng xác nhận được sau khi xuyên tới, vết thương cũng chẳng thay đổi.
Từ đây có thể xác định được là xuyên cả thân thể.
Khánh Trần dựa vào cách của mình, từng chút một tìm tòi và tăng thêm hiểu biết về Thế giới trong, cũng nhận biết được nguyên lý của quá trình xuyên qua.
Thời gian từng chút một trôi qua, trong ngục giam số 18 dần vang lên tiếng tù nhân đập vào cửa hợp kim.
Không biết vì sao, so với Thế giới ngoài thân ai nấy lo thì tiếng đập cửa này khiến Khánh Trần cảm thấy thân thiết vô cùng, dù hắn ở đây chưa đến hai ngày.
Hắn đã trở về.
Khánh Trần nhìn cánh tay của mình, đường vân màu trắng đã thay đổi:
Đếm ngược trở về 47:55:50.
Lần này đếm ngược trở về vẫn như cũ là hai ngày, rất ngắn.
Bất quá Khánh Trần suy nghĩ, thời hạn đếm ngược sẽ cải biến sao? Về sau có khi nào ngày càng nhiều hoặc ngày càng ít không?
Cửa hợp kim mở ra đúng vào giờ ăn. Khánh Trần không còn bộ dáng một dạng cẩn thận như khi vừa tới. Hắn trực tiếp đi xuống dưới lầu, ba người Lý Thúc Đồng, Diệp Vãn, Lâm Tiểu Tiếu đã ngồi ở chỗ cũ, Lâm Tiểu Tiếu ngoắc tay với hắn.
Tù nhân chung quanh nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ.
Khánh Trần cười chào hỏi với đám tù nhân, một ít tù phạm thụ sủng nhược kinh vội vàng đáp lễ với hắn.
Không biết từ khi nào, thiếu niên 17 tuổi này đã trở thành đại nhân vật trong ngục.
Bất quá, Khánh Trần không vội vã xuống lầu, hắn đứng trong bóng tối của hành lang tầng thứ năm, yên lặng đánh giá ngục giam.
Vào lúc 12 giờ đêm qua, sau khi tất cả phạm nhân được đưa vào phòng giam, một nhóm người mới cũng được áp giải vào.
Mà nhóm người xuyên việt thứ hai hẳn cũng đã tới.
Khánh Trần muốn đứng trên lầu quan sát xem có tung tích gì của “đồng hương” không. Cũng tự nếu quả thật có người xuyên việt, hắn nên che giấu tung tích như thế nào.
Lúc này, 8 người mới mờ mịt phân tán đứng trên hành lang tầng 2, rụt rè đánh giá chung quanh.
Khánh Trần có chút sửng sốt, vì một trong số đó chính là đồng học Lưu Đức Trụ tuyên bố hắn là người xuyên qua của lớp bên cạnh!
Bây giờ nếu hắn xuống dưới, đối phương nhất định sẽ nhận ra.
Trong tiếng xào xáo ồn ào, Lộ Quảng Nghĩa ở lầu sáu cười cười hô to với đám người mới:
"Có người mới a ! Đợi lát nữa phải hảo hảo mà giải trí một chút!"
Trước đó Khánh Trần còn có chút thấy Lộ Quảng Nghĩa phiền. Cơ mà lần này sau khi xuyên tới, hắn trông thấy con hàng này lại cảm thấy có chút thân thiết.
Đột nhiên, có người cười nói với tù phạm mới:
"Hoan nghênh tới ngục giam số 18 a!"
Khánh Trần quan sát biểu lộ những người mới này. Khi Lưu Đức Trụ nghe được mấy chữ ngục giam số 18 thì biểu lộ dần biến hóa.
Thần sắc vốn sợ hãi trong giây lát có chút mừng thầm.
Tựa hồ mấy chữ ngục giam số 18 này có ý nghĩa rất đặc thù.
Bất quá Lưu Đức Trụ cũng không hành động thiếu suy nghĩ, hắn yên lặng học tù phạm khác xếp hàng xuống lầu mua cơm. Trên đường hắn còn nhỏ giọng hỏi tù phạm trước mặt:
"Xin hỏi, có người nào tên Lý Thúc Đồng không?"
Tù phạm trước và sau nghe được câu này thì có chút sửng sốt. Mọi người thầm nghĩ: Con hàng này có quan hệ thế nào với vị kia đây?
Một tù phạm nghĩ nghĩ rồi chỉ cho hắn một chút:
"Ầy, chính là vị phía dưới kia."
Lưu Đức Trụ từ trên lầu nhìn xuống, thình lình phát hiện chỗ đặc biệt của Lý Thúc Đồng. Hắn thầm Hà Tiểu Tiểu quả nhiên không lừa mình, xem khí chất nam nhân trung niên này nhất định là đại lão!
Đợi nhận cơm xong, hắn phát hiện những tù phạm khác vốn nên tự do hoạt động lại dần vây quanh mình, đồng thời còn cười một cách không có hảo ý.
Lưu Đức Trụ thầm kêu không tốt, hắn quả quyết bưng mâm cơm hướng tới chỗ Lý Thúc Đồng.
Chỉ là Lâm Tiểu Tiếu đã kịp chặn đường.
Lâm Tiểu Tiếu đứng ở trước mặt hắn, cười híp mắt nói:
"Hai ngày này thật sự kì quái a. Sao người mới nào cũng dám tới tìm lão bản nhà ta nhỉ?"
Lưu Đức Trụ quay đầu nhìn thoáng qua đám tù nhân muốn bắt mình, sau đó thấp giọng nói với Lâm Tiểu Tiếu một cách thần bí:
"Ta tới lĩnh nhiệm vụ, người một nhà cả."
Lâm Tiểu Tiếu:
"? ? ?"
Thứ đồ chơi gì đây?
Câu nói này của Lưu Đức Trụ khiến Lâm Tiểu Tiếu không khỏi ngơ ngác!
Nhiệm vụ gì, hắn chưa từng gặp qua người này trong tổ chức! Chẳng lẽ là gián điệp phe khác nhận nhầm.
Lưu Đức Trụ thấy Lâm Tiểu Tiếu im lặng thì có chút gấp:
"Ta thật sự đến lĩnh nhiệm vụ đó a, nhiệm vụ chuyển chức!"
"Xéo đi!"
Lâm Tiểu Tiếu không nhịn được mà nói, sau đó phất tay cho một tên tù phạm:
"Thất thần làm gì, lôi hắn đi cho ta!"
Lưu Đức Trụ gấp gáp vô cùng, hắn hô to với Lý Thúc Đồng:
"Lý Thúc Đồng, ta tới lĩnh nhiệm vụ chuyển chức a!"
Trong chốc lát, cả tòa ngục giam số 18 đều yên tĩnh lại.
Giống như là có người bỗng nhiên nhấn một cái nút dừng lại với ngục giam số 18, đám tù nhân đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng luôn cảm thấy có gì đó thật quỷ dị!
Lúc này, Lý Thúc Đồng vẫn như cũ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nghiêm túc quan sát tàn cuộc trước mặt. Nhưng trong nháy mắt, mèo to nằm sấp trên bàn, bên cạnh Diệp Vãn lại nhìn về phía Lưu Đức Trụ.
Lâm Tiểu Tiếu híp mắt, hừ một tiếng:
"Cái quái gì thế này?"
Nói thật, Lưu Đức Trụ cũng không biết đến cùng chỗ nào có vấn đề.
Trong livestream, ba còn đường tìm kiếm chức nghiệp mà Hà Tiểu Tiểu, chỉ có mỗi ngục giam số 18 là ổn nhất.
Bây giờ hắn trực tiếp xuyên đến ngục giam số 18, vậy chẳng phải người được chọn trong truyền thuyết đó sao?
Chỉ là. . . Nơi này trông không giống chỗ có thể nhận nhiệm vụ chuyển chức nghiệp, có phải hắn đã nhầm lẫn chỗ nào rồi chăng!
Lưu Đức Trụ không có cơ hội suy nghĩ nhiều, tù phạm bên cạnh hắn nhận được sự cho phép của Lâm Tiểu Tiếu nhanh chóng kéo hắn về phía phòng giam.
Đột nhiên Lưu Đức Trụ thông qua một khe hở chui ra khỏi đám người, chạy đến cửa hợp kim của quảng trường, điên cuồng đập mạnh:
"Thả ta ra ngoài! Bọn hắn muốn tra tấn ta, thả ta ra ngoài!"
Lúc này, robot không người lái từ trên trời bay xuống, chín robot giám ngục cũng di động.
Khánh Trần im lặng nhìn Lưu Đức Trụ, trong lòng tự nhủ, có phải đứa nhỏ này điên rồi không?
Vừa đến một thế giới mới, không phải trước tiên nên quan sát tình huống à.