Màn đêm dần phủ xuống, gió thu phơ phất lướt qua bên trên cầu lớn Vương Thành. Khánh Trần chạy, thân thể giãn ra, gió thổi tay áo hắn bay về sau.
Có lẽ do tâm cảnh khác biệt nên hắn cảm thấy cứ như gông xiềng do gia đình cùng hoàn cảnh của mình đang từ từ mở ra.
Khánh Trần càng chạy càng nhanh.
Trên cầu lớn thỉnh thoảng sẽ có người đi đường quay đầu nhìn hắn. Tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức thanh xuân xúc động mà phong phú.
Vườn hoa Ngân Nhuận Trung Ương là khu cư xá có giá cao nhất tại Lạc thành, cũng là khu nhà giàu nổi danh.
Hoàng Tể Tiên là phú nhị đại, hắn ở chỗ này Khánh Trần cũng không ngoài ý muốn.
Bảo an nơi này tương đối nghiêm ngặt, ra vào đều cần quét thẻ.
Khánh Trần đi tới cửa sau, muốn tìm cách tiến vào từ đây.
Nhưng không đợi hắn kịp nghĩ kỹ đã thấy có sáu nam nhân mặc đồ tây đen đi tới từ đường nhỏ cùa cửa sau tiểu khu.
Eo lưng những người kia thẳng đứng, chẳng khác nào từng thanh đao sắc bén vô địch.
Lúc đi, bộ pháp sáu người từ đầu đến cuối đều nhất trí, thời gian nhấc chân, bước ra chuẩn xác như có người dùng có thước đo vậy.
Chờ chút, Khánh Trần ngây ngẩn cả người, vì hắn thấy một trong sáu người này có một người dẫn theo. . . Hoàng Tể Tiên!
Lúc này thần sắc Hoàng Tể Tiên mờ mịt, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó nào là ngục giam, máy móc, quái vật. . .
Sau đó bọn họ nhanh chóng leo lên hai chiếc xe việt dã màu đen bên ngoài cửa sau. Một người trong đó hình như biết có ai đó đang theo dõi nên quay đầu nhìn về phía Khánh Trần.
Lúc này Khánh Trần quay đầu, cứ như không có gì bắt đầu chơi điện thoại.
Đối phương dường như không quá để ý tới hắn, hai chiếc xe việt dã màu đen tại lao nhanh như chớp trong màn đêm.
Mà Khánh Trần thì đứng run ngoài cửa cư xá, nhìn điện thoại không nói một lời.
Những người kia là ai?
Tại sao lại dẫn Hoàng Tể Tiên đi?
Vì đối phương là người xuyên việt sao?
Nếu nói đây chỉ là trùng hợp thì Khánh Trần không tin.
Hắn quay người về nhà.
Trên đường đi, hắn suy nghĩ về thân phận của người áo đen. Theo thời gian dần trôi, hắn phát hiện có chút không đúng.
Có một nam tử tuổi trẻ mặc vệ y màu đen đã yên lặng đi theo hắn qua năm con phố.
Cảm giác quen thuộc khó hiểu… mà hắn từng gặp qua
Trong nháy mắt, Khánh Trần cảm giác bắp thịt cả người căng cứng, cảm giác áp bách vô hình dần ăn mòn cảm giác an toàn của hắn.
Tựa như bị dã thú hung hăng để mắt tới.
Hắn nhớ bản thân từng người này đang đứng bấm điện thoại ở cửa sau cư xá Trung Ương Hoa Viên. Cơ mà khi đó dù nhìn điện thoại, ngón tay đối phương lại chẳng nhúc nhích.
Khánh Trần không thể mỗi phút mỗi giây đều phân tích hết thảy những gì hắn thấy, như thế quá hao phí tinh thần, nhưng là có thể dựa vào trí nhớ để nhớ lại hình ảnh khi đó.
Nghĩ tới đây, Khánh Trần hững hờ làm bộ cầm điện thoại di động lên, dừng chân, đứng nguyên tại chỗ cúi đầu gọi điện thoại:
"Này, ta về nhà ăn cơm muộn chút. . ."
Gương mặt của hắn được giấu dưới bóng của mũ lưỡi trai.
Sau khi hắn dừng lại, nam tử trẻ tuổi mặc áo đen vẫn chẳng ngừng mà đi qua bên cạnh hắn.
Khóe mắt Khánh Trần không rời đối phương, nhưng đối phương chẳng quay đầu lấy một lần.
Việc này khiến Khánh Trần có chút nghi ngờ. Có lúc hắn cảm thấy lẽ nào là bản thân đa tâm?
Trên đường cái, ngựa xe như nước, nam tử mặc vệ y màu đen rất nhanh đã biến mất không thấy đâu, hắn cúp điện thoại tiếp tục đi về phía trước.
May mà hắn đã thay đồ rồi đội mũ nữa. Nếu không đối phương sẽ biết hắn là học sinh trường Los Angeles ở Lạc thành.
Lúc này, không đợi Khánh Trần kịp suy nghĩ tiếp, khi hắn đứng tại giao lộ đèn xanh đèn đỏ thì phát hiện trong số những người đứng chờ cùng mình có một khuôn mặt quen thuộc.
Là người hắn từng gặp ở cửa chính cư xá Trung Ương Hoa Viên.
Không phải trùng hợp.
Là theo dõi chéo.
Mỗi người phụ trách theo dõi một lộ trình, mỗi người phải cam đoan bản thân chỉ như người qua đường, không bị mục tiêu phát hiện. Nếu mục tiêu ngừng, người theo dõi vẫn phải tiếp tục đi tiếp như không có gì xảy ra, người phía sau sẽ lần lượt bổ sung.
Đây là một trong những phương pháp theo dõi bảo đảm nhất.
Khánh Trần rất cảm tạ bản thân đã đọc vô số mấy cuốn sách vô thưởng vô phạt.
Rốt cục hắn cũng nhận ra, người trên xe việt dã đã để mắt tới hắn.
Đối phương tới không chỉ có sáu người, còn có người ẩn núp trong chỗ tối.
Đây là tổ chức bí mật gì đó sao, huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy, lại có liên quan tới người xuyên việt?
Khánh Trần đột nhiên cảm giác có thể bản thân cũng không phải nhóm đầu tiên, có lẽ là nhóm thứ hai, thậm chí là thứ ba.
Nếu không thì đối phương cũng chẳng phản ứng mau lẹ như vậy.
Những người này có chuẩn bị mà đến.
Con ngươi màu đen của thiếu niên vừa nồng đậm lại thâm thúy, những người chạy bộ trên vỉa hè, cô chú bán kẹo kéo, những người phụ nữ đi giày cao gót bên dưới ánh đèn đường màu vàng.
Hắn nhớ mỗi một chi tiết nhỏ đều, cũng nhắc nhở bản thân không nên phạm sai lầm.
Đèn xanh đèn đỏ còn 12 giây.
Nam tử áo đen hắn từng gặp thoáng qua trước đó có thể đã vòng về sau, chuẩn bị cho đợt đổi người tiếp theo.
Tình theo lộ trình từ phố Vọng Xuân Môn, đường Chính Hòa, Khai Nguyên, với tốc độ chạy bộ của người trưởng thành thì chỉ mười phút đồng hồ là đủ.
Nếu muốn rời khỏi sự theo dõi này. . .
Mấu chốt chính là hiện tại.
Đèn xanh sáng lên, người theo dõi nhấc chân chuẩn bị băng qua đường, Khánh Trần bỗng quay đầu lại.
Người theo dõi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đi xuyên qua đường cái, thấp giọng nói:
"Mục tiêu không đi đường cái, hắn đã quay đầu, ngươi còn bao lâu nữa là tới chỗ."
Thoạt nhìn như đang nói một mình nhưng nếu có người nhìn kỹ sẽ phát hiện trong tai trái của hắn có một cái nút tai nghe hơi mờ.
"Không được, ta còn hai phút đồng hồ mới tới nơi.”
Trong chốc lát, người theo dõi băng qua đường phát hiện có chỗ không đúng, hắn bỗng quay đầu lại tìm kiếm thân ảnh Khánh Trần. Cơ mà không còn thấy đâu nữa.
"Mất dấu rồi… "
Người theo dõi đứng ở ngã tư đường khẽ thở dài.
Người trẻ tuổi đang toàn lực phi nước đại ở nơi xa cười đáp:
"Thật mất mặt a, hai người nhìn chằm chằm một người lại để mất dấu."
"Là ngươi đòi theo dõi hắn."
Người trẻ tuổi cười nói:
"Vậy ngươi đoán xem, đến cùng hắn có phát hiện chúng ta đang theo dõi hắn hay không?"
Trong tai nghe vang lên thanh âm:
"Ta khẳng định hắn phát hiện, là cao thủ."
Người trẻ tuổi nghĩ nghĩ rồi nói:
"Thiếu niên kia nhìn qua chỉ chừng 17~18 tuổi, khả năng chỉ mới học cấp ba. Nếu đối phương có thể phát hiện chúng ta đang theo dõi thì quá yêu nghiệt rồi. Mà ngươi có phát hiện không, hắn xử lý vô cùng tự nhiên, lần đầu hắn dừng lại gọi điện thoại, ta vẫn không cảm thấy hắn phát hiện. Bằng không, lúc ấy ta sẽ trực tiếp khống chế hắn."
"Ta rất hiếu kì, vì sao ngươi đột nhiên nảy lòng tham muốn theo dõi hắn. Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta rất nhiều, không cần thiết thời gian lãng phí với người qua đường."
"Cũng không phải nhất thời nảy lòng tham, chỉ khi đội trưởng áp giải mục tiêu 009, ta phát hiện hắn đã né tránh ánh mắt đội trưởng."