Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Danh Bóng Đêm

Chương 14: Ác Mộng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cơn buồn ngủ này rất bất thường, dù ban ngày hắn suy nghĩ quá độ cũng không đến mức thế này.

Có dị thường!

Không kịp nghĩ nhiều, Khánh Trần đã té xuống, nằm trên mặt đất.

Trong mộng, Khánh Trần tỉnh táo đứng trong phòng khách tối mờ của biệt thự.

Ban đầu hắn biết đây chỉ là mơ, thân thể của hắn vẫn ở trong nhà tù.

Nhưng sau hai giây hắn đã quên đi hết thảy, phảng phất như hắn vốn phải ở chỗ này, cũng không nhớ đây là mộng.

Trong phòng khách có lò sưởi đang được đốt cùng hương vị ẩm ướt đặc biệt, hơi nước do thủy phân từ lò sưởi bốc hơi, ngưng tụ trên nóc phòng.

Trên nóc phòng cao cao có một xâu đèn thủy tinh, Khánh Trần nhìn chung quanh một vòng vẫn không tìm được công tác.

Trong phòng này tràn đầy cảm giác quỷ dị.

Con ngươi Khánh Trần bỗng nhiên thu hẹp.

Trên thang lầu có vết máu

Trên ghế salon trưng bày trong phòng khách có vết tích vuốt mèo, da thuộc bị móng vuốt sắc bén cắt ngang, để lại một cái khe.

Phía trên lò sưởi trưng bày khung ảnh pha lê nhưng đã bị người đánh nát, ảnh chụp không cánh mà bay.

Trên vách tường có dấu đao màu nâu xanh, ngọn lửa trong lò nhấp nháy, khiến vết nứt trên salon cùng dấu vết trên vách càng thêm quỷ dị bà vặn vẹo.

Trên mặt thảm có một thanh chủy thủ dính máu.

Có người dùng máu vẽ lên sàn nhà bên cạnh thảm hai chữ lớn: Có quỷ.

Đông đông đông, cửa ra vào vang lên tiếng đập cửa.

Khánh Trần hít sâu một hơi, hắn không đυ.ng vào bất kỳ thứ gì, đi tới bên cạnh cửa:

"Ai?"

Bên ngoài truyền đến thanh âm nhẹ nhàng:

"Cảnh sát, số hiệu 27149, là ngươi báo cảnh sát à? Mời cửa mở."

Khánh Trần nhíu mày, tiếng nói đối phương rõ ràng rất quen thuộc nhưng hắn không nhớ bản thân đã nghe được ở đâu.

Kỳ quái, trí nhớ của hắn xảy ra vấn đề à.

Hắn chần chờ một lúc rồi mở cửa, bên ngoài là một vị cảnh sát trẻ tuổi, tay phải cầm bản ghi chép vụ án.

Cảnh sát kia vừa mở cửa liền thấy vết máu chảy xuống từ bậc thang lên lầu. Hắn bước nhanh đến thang lầu , vừa đi vừa nói:

"Người báo án, xin ngươi đứng tại chỗ đừng động đậy, khóa cửa kỹ càng!”

Khánh Trần có chút nghi hoặc một chút, hành động của vị cảnh sát này không phù hợp với quá trình, thậm chí còn không hỏi hắn thông tin gì.

Nhưng không biết vì sao, hắn vẫn ngheo theo lời của đối phương.

Cảnh sát trẻ tuổi lên lầu, từ đầu đến cuối Khánh Trần đều đứng ở cửa ra vào.

Còn không tới nửa phút, ngoài cửa lần nữa truyền đến tiếng đập cửa.

Khánh Trần hỏi:

"Ai?"

"Cảnh sát, số hiệu 27149, là ngươi báo cảnh sao? Mời mở cửa."

Khánh Trần sửng sốt, không phải cảnh sát danh hiệu 27149 đã lên lầu rồi à, ngoài cửa là ai?

Giờ khắc này, trong tiềm thức Khánh Trần bỗng có thanh âm âm u hỏi hắn: Lúc này, ngươi sẽ làm gì? Ngươi đoán xem, đến cùng người ngoài cửa hay bên trong mới là thật? Hoặc cả hai đều không phải.

Cảnh sát ngoài cửa lập tức thúc giục:

"Xin chào, mời mở cửa ra.”

Khánh Trần lần nữa hít sâu một hơi rồi đi vào nhà, hắn muốn đi nhặt thanh chủy thủ dính máy nằm trên mặt đất kia. Thế nhưng giữa hắn và chủy thủ như cách một tầng trong suốt vậy.

Dù chỉ cách có một bước lại vĩnh viễn không cách nào đυ.ng vào.

Có người không muốn để hắn cầm đao.

Có người muốn vây hắn ở chỗ này.

Nhưng đếm ngược trở về vẫn còn trên cánh tay hắn, máu chảy qua tim, trái tim hắn vẫn còn đập.

Hắn lẻ loi một mình không chút ràng buộc tiến vào cái thế giới máy móc băng lãnh này, không còn đường rút lui nữa.

"Cút ngay… "

Khánh Trần lạnh giọng nói, con ngươi trong mắt lần nữa thu hẹp, phảng phất dùng tất cả dũng khí hóa thành một lưỡi dao, cắt đứt một thứ gì đó.

Phòng khách trong biệt thự vắng vẻ vang lên âm thanh pha lê vỡ một cách khó hiểu, trở ngại giữa hắn và chủy thủ đã biến mất.

Có người nhẹ nhàng ồ lên một tiếng.

Khánh Trần nhặt đao, quay người đi tới chỗ thang lầu.

Đột nhiên, không biết từ nơi nào có thanh âm hỏi hắn: Cầm dao làm gì, ngươi không mở cửa cho cảnh sát tiên sinh sao?

Khánh Trần lạnh giọng trả lời:

"Chờ ta gϊếŧ xong người bên trong này rồi đi mỏ cũng không muộn.”

Lâm Tiểu Tiếu:

"? ? ?"

Lúc này rốt cục Khánh Trần nhớ ra rồi, việc phá vỡ chướng ngại giữa hắn và con dao đã phá đi bức màn che đậy ký ức của hắn trong cơn ác mộng này.

Hắn nhận ra đây là thanh âm của Lâm Tiểu Tiếu, cảnh sát trẻ tuổi kia cũng là bộ dáng của Lâm Tiểu Tiếu.

Cơn ác mộng này là Lâm Tiểu Tiếu đem tới cho hắn.

Thế giới này, càng thêm thú vị.
« Chương TrướcChương Tiếp »