Năm sau đó, bộ phim “Người gác rừng” do Lâm Chước Dự quay đã lên rạp. Ai tinh tường thì đều hiểu anh ta quay phim đề tài này là để đi tranh giải, doanh thu phòng vé cùng lắm là thêu hoa trên gấm.
Lương Ngư vẫn luôn phân biệt rõ ràng giữa phim thương mại và phim đi tranh giải, vì thế cũng không có áp lực gì với chuyện doanh thu phòng vé cả. Dường như chỉ có mình Hứa Kinh Trập là căng thẳng.
Cánh báo chí thật sự vô cùng tức tối trước việc bọn họ bí mật kết hôn. Không những bí mật kết hôn, hơn nữa còn thực hiện công tác bảo mật quá tốt, đến mức qua một năm rồi nhưng vẫn không có một tấm hình đám cưới nào bị lộ ra. Nếu không phải có các nghệ sĩ trong giới như La Dao Duệ thật sự tới tham dự thì có lẽ người ngoài ngành đều nghĩ bọn họ kết hôn giả.
Khán giả thi thoảng giống hệt mấy tên đàn ông đa tình thối tha, thấy một đôi tình nhân khoe khoang tình cảm nhiều cũng dễ ngán ngẩm. Những lúc như này phải trông cậy vào paparazzi chăm chỉ một chút, tốt nhất là đào bới được chút ảnh hay video kiểu “cãi nhau ngoài đường”, “chồng chồng lạnh mặt”, “rõ ràng đi bên cạnh nhau nhưng giữa hai cánh tay lại cách một khoảng bằng cả Thái Bình Dương” để thỏa mãn đam mê bà tám của mọi người.
Hôm “Người gác rừng” lên rạp, Hứa Kinh Trập vẫn còn đang trong đoàn làm phim. Sau khi kết hôn, khối lượng công việc của anh đã giảm thấy rõ nhưng có một số kế hoạch sắp xếp từ trước, không thể thay đổi được.
Sau khi quay xong “Người gác rừng” thì Lương Ngư chỉ quay một bộ phim hài kịch nhẹ nhàng mang tính thương mại dành cho Tết, còn là nhân vật khách mời. Thời gian còn lại thì hắn vẫn chờ kịch bản mới của Kiều Chân Khiêu, nhân tiện cho mình một kỳ nghỉ dài.
Ngoài một vài hoạt động quảng bá nhãn hiệu của mấy thương hiệu xa xỉ mà hắn đại diện ra, Dương Kiệt Thụy cũng không sắp xếp công việc gì khác cho hắn. Tuy có rất nhiều lời mời tham gia chương trình giải trí nhưng Lương Ngư chọn mãi cũng không ưng cái nào.
“Cậu muốn như thế nào?” Dương Kiệt Thụy hỏi hắn.
Yêu cầu của Lương Ngư là không được quá tốn sức, cũng không thể có quá nhiều người, tốt nhất là tham gia cùng Hứa Kinh Trập.
“……..” Dương Kiệt Thụy cạn lời nói, “Chi phí để mời mình cậu đã đáng sợ lắm rồi, còn muốn kèm theo thầy Hứa. Cậu tưởng chỗ nào cũng như Đài Gia cầm hả?”
Thật ra Dương Kiệt Thụy cảm thấy làm khách mời tạm thời cũng rất được, chỉ cần Lương Ngư và Hứa Kinh Trập bằng lòng, tham gia mấy chương trình thực tế kiểu trải nghiệm cuộc sống cũng khá phù hợp. Nhưng dường như cả hai người họ đều không hứng thú. Thứ nhất, Hứa Kinh Trập thật sự không biết làm việc nặng; thứ hai, anh cũng không nỡ để Lương Ngư đi làm cho người khác.
Về cơ bản thì hiện tại chỉ cần Hứa Kinh Trập ở trong đoàn làm phim thì Lương Ngư cũng sẽ đi theo. Hắn có tật không cách xa người kia được, cho dù đi vài hôm xong quay về rồi, chịu đựng chưa quá 24 tiếng đã lại tìm lý do để đặt vé máy bay bay qua.
Ban đầu đồng nghiệp trong đoàn làm phim của Hứa Kinh Trập còn chưa quen lắm. Nói thật lòng, với địa vị như Lương Ngư ở trong giới thì có chút ăn hϊếp người khác. Một vị Ảnh đế không thể nào lại cả ngày chẳng làm gì rồi lượn qua lượn lại trong đoàn làm phim như này được? Nhưng người xưa nói rất hay, người đẹp ngắm ba ngày là chán, kẻ xấu nhìn ba ngày là quen. Lương Ngư ngoài việc mỗi ngày giám sát Hứa Kinh Trập quay phim ra thì cũng không làm ra chuyện gì khác thường, thậm chí còn mới cả đoàn phim ăn đêm rồi trà sữa, bánh ngọt. Người ta đã làm đến mức đó thì cũng xứng đáng được xếp cho vị trí bên cạnh đạo diễn và biên kịch, để ngày ngày cúng bái.
Hôm đó Hứa Kinh Trập quay xong cảnh buổi sáng, buổi chiều bèn ngồi lướt xem doanh thu phòng vé theo thời gian thực của “Người gác núi”. Lương Ngư nhìn thấy mấy lần, tới cuối thì thật sự nhịn không nổi mà đưa tay che điện thoại anh lại.
“Có gì hay mà xem chứ?” Hắn nói thẳng, “Bộ phim này cũng đâu có quan trọng chuyện doanh thu phòng vé.”
Hứa Kinh Trập thở một hơi dài. Phần vai trước của anh vẫn luôn căng cứng, nghe thấy Lương Ngư nói vậy thì mới hơi thả lỏng rồi hỏi hắn: “Các anh có sắp xếp gì với bên bình luận phim không?”
Lương Ngư: “Không cần. Điểm số trên Xban đã cao lắm rồi. Trước mắt mới chiếu hai buổi, chưa có bình luận chê.”
Hứa Kinh Trập “À” một tiếng. Anh hơi đờ ra, không hỏi gì khác. Lương Ngư chăm chú nhìn anh một lúc rồi bảo: “Em lo bọn họ nói em à?”
Hứa Kinh Trập ngẩn người. Anh cười khổ, nói: “Lần đầu tiên em đóng phim của đạo diễn Lâm, đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị người khác nói rồi.”
Lương Ngư nhíu mày. Hiếm khi hắn nghiêm túc như vậy, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như đang dọa người khác, nhìn vào mắt Hứa Kinh Trập và nói: “Suy nghĩ này của em là không phù hợp. Anh đã nói với em rồi, về cơ bản không có bình luận chê, em nên tin bản thân có thực lực xuất hiện trên màn ảnh lớn. Phim điện ảnh không phải chuyện của một hai người. Người xem sẽ không vì một mình em diễn tốt mà khen cả bộ phim, hay là vì một mình em diễn kém mà mắng tất cả. Em có hiểu đạo lý này không?”
“Hơn nữa, em cũng không phải nhân vật nam chính.” Lương Ngư bĩu môi. Những lúc như này hắn cũng chẳng nể mặt Hứa Kinh Trập, “Đất diễn của em còn chẳng so được với Chu Cửu Lâm, cùng lắm thì tính là nam ba. Còn cần em gánh cái gì?”
Hắn càng nói thì như thể càng tức giận, không hề thoải mái, bảo: “Ai cho em cái dũng cảm để em coi thường anh vậy hả?”
Hứa Kinh Trập: “……..”