Tấm thảm màu trắng đắp trên người rơi xuống, lúc anh đưa tay nhặt lên lại nhìn thấy một màn ghê người.
Chỉ thấy từ bắp chân của anh mãi cho đến bắp đùi bên trong, hễ là nơi nào cần khâu lại đều là dùng chỉ khâu màu đỏ để khâu lên. Cả cái chân ghê tởm như bị cả đàn rết bò lên đầy trên chân.
Anh đối với sở thích ác độc của Hòa Đinh căm thù đến tận xương tuỷ.
Ở trong phòng phẫu thuật tìm kiếm nửa ngày, ngoại trừ tấm thảm đắp trên người, không còn vật gì khác, quần áo phi công anh mặc lúc ngã xuống cũng không biết tung tích đâu.
Anh chỉ có thể chấp nhận dùng tấm thảm che chắn nửa người dưới của mình, sau đó khập khiễng đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Lúc này, Hàn Thiếu Dã đã cạy mở được cửa biệt thự, anh ta cẩn thận đẩy cửa ra, sau đó nhanh chóng né tránh, đợi một lúc lâu cũng không thấy có sương mù kỳ lạ nào phun ra mới yên tâm.
Anh ta rón rén đi vào biệt thự, đúng lúc này nhìn thấy Lãnh Quân Trì cũng cẩn thận từng li từng tí từ tầng hai đi xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, động tác của hai người đều cứng đờ.
Lãnh Quân Trì thản nhiên cười lạnh, đôi mắt phượng đào hoa tràn vẻ trào phúng, thật sự là một kẻ tiểu nhân, ấy vậy mà dám lẻn vào đây.
Hàn Thiếu Dã bị ánh mắt châm chọc của Lãnh Quân Trì làm cho tức giận, biết rõ đó là ánh mắt không nhìn nổi người khác mà, cả giận nói: “Thật không ngờ, Hòa Đinh vậy mà lại nuôi một tên mặt trắng, mày chính là kẻ ngày đó rơi xuống đây đúng không?”
“Bổn đại gia từ đâu tới không cần nói cho mày biết.” Mắt phượng của Lãnh Quân Trì híp lại, anh nhớ rõ giọng nói này chính là giọng của tên đàn ông lần trước nói chuyện với Hòa Đinh.
Lời còn chưa dứt, Lãnh Quân Trì cảm giác sau lưng có một luồng gió lạnh bay qua, anh không để ý chân trái đau đớn, lập tức né tránh.
Hàn Thiếu Dã còn không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy đầu gối đau nhức, cúi đầu xuống nhìn hai ống tiêm tràn đầy nước thuốc màu xanh sẫm đâm vào trong đùi anh.
“Chết tiệt, chuyện gì xảy ra, rõ ràng tôi đã rất cẩn thận cơ mà!” Hàn Thiếu Dã cảm giác mí mắt của mình càng ngày càng không thể khống chế được, bóng dáng cao lớn của Lãnh Quân Trì càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Lãnh Quân Trì cũng hoảng sợ, vẻ mặt khó có thể tin, không biết cơ quan này được kích hoạt như thế nào.
Lúc này, Hòa Đinh mới đi ra ngoài không bao lâu đột ngột trở về, cô mở cửa nhìn thấy Hàn Thiếu Dã té xỉu trên mặt đất còn có Lãnh Quân Trì đã thoát khỏi trói buộc lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Một là lẻn vào, một là muốn chạy trốn.
Ánh mắt Hòa Đinh âm u lạnh lẽo, cô không chút lưu tình đá cho Hàn Thiếu Dã một cước trượt sang một bên, sau đó từng bước từng bước đi tới phía Lãnh Quân Trì.
Lãnh Quân Trì cũng thật không ngờ Hòa Đinh sẽ trở về nhanh như vậy, kế hoạch hôm nay chính là mặt đối mặt với chém gϊếŧ, chỉ có như vậy anh mới có thể rời khỏi nơi này.
“Muốn đi?” Giọng Hòa Đinh lạnh như vậy, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô tựa như ẩn chứa sức mạnh răn đe cường đại.
Lãnh Quân Trì khẽ cắn môi, đôi mắt phượng tràn đầy lửa giận, nếu không phải có việc gấp, anh rất sẵn lòng ở lại chơi đùa với cô, nhưng...
“Biết kết cục của việc phản bội tôi không?” Đời này Hòa Đinh thống hận nhất chính là phản bội, con ngươi thâm trầm bịt phủ đầy một màu đỏ quạch.
“Thật có lỗi, cảm ơn cô đã cứu tôi.” Lãnh Quân Trì biết thương thế của mình nếu không có Hòa Đinh sợ là đã sớm xong đời rồi, nhưng anh thật sự không thể ở lại.
“Tôi chưa bao giờ chấp nhận xin lỗi, Lãnh Quân Trì anh liền chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt của tôi đi.” Đôi đồng tử của Hòa Đinh chợt co rụt lại, khí tức lạnh lẽo mạnh mẽ không ngừng toát ra từ toàn thân.
Dứt lời, Hòa Đinh nhấc chân đá tới Lãnh Quân Trì, tuy chân trái của Lãnh Quân Trì bị thương nhưng phản ứng vẫn nhanh nhạy như cũ, anh nghiêng người tránh thoát, nhưng sau lưng đột nhiên đau nhức.
Tiếp theo anh giống như Hàn Thiếu Dã, té xỉu trên mặt đất.
Nhìn Lãnh Quân Trì hôn mê, hai tròng mắt lạnh như băng của Hòa Đinh trở nên hơi u ám thâm trầm, ai cũng muốn rời khỏi nơi này, nhưng không ai có thể làm được, mà anh là hy vọng duy nhất của tôi.