Chương 4: Thần cung chấn Long Môn, trúc thi thành kinh quan

Người trong đại đường, bao quát Vũ Văn Uyên khi nhìn thấy Thương Như Ý xuất hiện, trên mặt đổi thành biểu cảm hòa ái, đều bị hai chữ thạch phá thiên kinh mà nàng nói làm cho kinh ngạc.

Vũ Văn Uyên mày rậm nhíu một cái: "Ngươi nói cái gì?"

Thương Như Ý lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên hành lễ: "Như ý bái kiến thế bá."

Tất cả mọi người đều vẫn có chút không phản ứng kịp.

May mà Vu thị nhanh trí, bà vội vàng tiến lên vừa cười vừa nói: "Quốc công đừng trách, trước đó Như Ý bệnh một trận, bây giờ mới khỏe hơn một chút, vẫn có chút hồ đồ."

“..."

Vẻ mặt Vũ Văn Uyên phức tạp đánh giá Thương Như Ý một phen, giọng điệu hơi ôn hòa một chút: "Không cần đa lễ."

Ông ta mặc dù không hoà nhã với vợ chồng Thẩm Thế Ngôn, nhưng vừa nhìn thấy Thương Như Ý thì nhớ tới phụ thân của nàng, người hảo hữu mất sớm của mình, nộ khí cũng tiêu tan ba phần; còn về hai chữ vừa rồi —— Có lẽ thật sự là tiểu cô nương này bệnh nặng mới khỏi, nói nhầm mà thôi.

Ông ta hòa ái hỏi: "Nghe cữu cữu của ngươi nói ngươi bệnh, khỏe hơn chút nào chưa?"

Thương Như Ý ngẩng đầu nhìn ông ta một chút.

Vũ Văn Uyên này trời sinh một khuôn mặt của võ tướng, cho dù cực lực làm ra biểu cảm hòa ái, nhưng cũng vô cùng kỳ cục; cũng không biết tại sao, sự kỳ cục này không hề khó nhìn, mà trái lại còn buồn cười, làm cho người ta sinh ra mấy phần cảm giác thân cận.

Chính là người này, tương lai ——

Thương Như Ý lấy lại bình tĩnh, nói khẽ: "Thân thể của Như Ý đã không còn đáng ngại."

Nhưng suy cho cùng nàng bệnh nặng mới khỏi, với cả vừa rồi đi rất gấp, lúc này vừa nói dứt lời, đã không nhịn được che miệng ho khan hai tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt cũng có chút đỏ bừng vì bệnh.

Vũ Văn Uyên cau mày nói: "Nếu vẫn chưa khỏi hẳn, vậy ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Mặc dù ông ta hoài niệm bạn cũ, nhưng thân là võ tướng, đối với một nữ tử như ma bệnh khó mà có hảo cảm gì, sự đau lòng vừa rồi cũng phai nhạt đi.

Thương Như Ý lập tức phát giác được thái độ của ông ta biến hóa, ngẫm nghĩ, trấn định nói: "Như Ý nhất định phải tới, không chỉ thân là vãn bối phải tới hành lễ với thế bá, bản thân Như Ý cũng muốn gặp đại anh hùng thần cung chấn Long Môn, trúc thi thành kinh quan."

Lời nói của nàng vừa thốt lên, trong đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh.

Vũ Văn Diệp im lặng không nói chuyện nãy giờ nhìn nàng một cái.

Vũ Văn Uyên cũng ngạc nhiên nhìn nàng: "Sao ngươi lại biết?"

Mới đầu năm, người của Long Môn - Thúc Đoan Nhi tụ chúng khởi nghĩa, Vũ Văn Uyên - đại sứ phủ úy Sơn Tây đương nhiệm lãnh binh xuất kích, trong trận chiến, ông ta bắn liên tục một trăm mũi tên tất cả đều bắn trúng kẻ địch, sau đó, trúc thi thành kinh quan, một trăm mũi tên kia cũng được tìm về hết, từ đó danh chấn thiên hạ.

Không ngờ rằng, một tiểu cô nương không ra khỏi khuê phòng, vậy mà cũng biết chuyện này.

Thẩm Thế Ngôn bên cạnh lập tức nói: "Vũ Văn huynh, lần này huynh ở Long Môn đúng là nhất chiến kinh thiên hạ đó! Đừng nói quan viên trong triều, dân gian cũng có nhiều truyền tụng đối với huynh. Từ trước đến nay Như Ý luôn quan tâm đến vị trưởng bối là huynh đây, nghe được tin tức này, con bé vui đến nỗi liên tiếp mấy ngày không ngủ được."

"Ồ?"

Nghe thấy lời này, ánh mắt Vũ Văn Uyên nhìn về phía Thương Như Ý lập tức thêm mấy phần vui mừng bất ngờ.

"Không ngờ rằng, một tiểu nữ tử như ngươi, lại quan tâm đến chiến sự ở biên quan."

Thương Như Ý nhẹ nhàng nói: "Như Ý thân là nữ tử, không thể bảo vệ quốc gia tất nhiên là việc đáng tiếc, nhưng phụ thân dạy bảo chưa từng dám quên. Phụ thân thường nói, thế bá là anh hùng đương thời, nếu mây đen che mặt trời, vậy cánh tay rẽ mây nhìn thấy mặt trời chắc chắn là thế bá. Cho nên, mỗi lần Như Ý nghe nói chiến công của thế bá, đều rất vui mừng."

Ai mà không thích được tâng bốc chứ?

Vũ Văn Uyên nghe được những lời này thể xác và tinh thần đều thư sướиɠ, nhịn không được phá lên cười, vừa cười, vừa đưa tay vỗ bả vai của Thẩm Thế Ngôn: "Tốt, tốt, tốt!"

“...”

"Dáng vẻ này, quả thật rất giống con dâu của Vũ Văn gia ta."

“...”

"Nào, Diệp Nhi, chào hỏi Như Ý muội muội của con. Trước kia không phải con ——"

Ông ta chưa nói xong, Vũ Văn Diệp đột nhiên ngắt lời ông ta: "Phụ thân!"

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Chỉ thấy sắc mặt hắn hơi thay đổi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi bọn con đã gặp rồi."