Chương 2: Tại sao ngươi muốn gả cho ta?

Thương Như Ý vừa ngẩng đầu lên, một khuôn mặt trẻ trung anh tuấn đã lọt vào tầm mắt.

Người trẻ tuổi trước mặt này đại khái mười tám, mười chín tuổi, mày kiếm mắt phượng, anh tuấn phi phàm; không chỉ có thế, thân hình hắn cao lớn, eo ong lưng vượn, cho dù mặt một bộtrường sam xanh đậm nho nhã, cũng lộ ra khí thế oai hùng của người luyện võ, nếu đã thu hút ánh nhìn của người ta, lại khiến người ta không thể nhìn gần.

Thiếu niên anh tuấn quá!

Thương Như Ý xuất thân danh môn, cũng quen biết không ít công tử thế gia phong độ nhẹ nhàng, nhưng khi nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn như thế, vẫn không nhịn được nhìn đến xuất thần.

"Ngươi là ——"

Thiếu niên này cúi đầu nhìn nàng, biểu cảm trên mặt nhìn không ra vui buồn, nhưng bởi vì khí trời âm u phía sau và khí thế bức người, khiến cả người hắn vô cùng có cảm giác áp bách, khi mở miệng, giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính, làm cho lỗ tai người ta tê dại.

"Ngay cả người mình muốn gả, cũng không nhận ra?"

"Cái gì?"

Thương Như Ý nghe mà chẳng hiểu ra sao, chỉ mở to hai mắt mờ mịt nhìn hắn, chỉ thấy thiếu niên này khé mở môi mỏng, lạnh lùng nói: "Ta là Vũ Văn Diệp."

“...!"

Thương Như Ý lập tức hít vào một hơi khí lạnh!

Vũ Văn Diệp, nhị công tử của Vũ Văn gia!

Nếu nàng đã hứa hôn cho Vũ Văn gia, tất nhiên phải tìm hiểu rõ tình hình của Vũ Văn gia trước, huống hồ, vị nhị công tử nhà Vũ Văn gia này tuổi còn trẻ đã danh dương lưỡng kinh, những tin đồn liên quan đến hắn không dứt bên tai.

Ái tử của Thịnh Quốc Công, kinh tài tuyệt diễm, văn võ song toàn, không chỉ dung mạo xuất chúng, ở Tây Kinh Đông Đô được các quý nữ danh môn tranh nhau theo đuổi, hơn thế nữa còn dũng mãnh thiện chiến, ở Lũng Tây hiệp trợ cha hắn nhiều lần lập chiến công, bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngàn dặm, trọng thần trong triều gọi là —— Thiên hạ vô song.

Chỉ là, vị công tử "thiên hạ vô song" này vừa mở miệng, đã khiến Thương Như Ý kinh ngạc đến nỗi trợn mắt hốc mồm.

Hắn vừa mới nói —— người muốn gả?

Thấy vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên của Thương Như Ý, Vũ Văn Diệp lạnh lùng nói: "Sao đây, các ngươi lại muốn đổi ý?"

Đổi ý?

Đầu óc Thương Như Ý nhanh chóng xoay chuyển, hình như hiểu ra chuyện gì đó.

Mà thấy nàng vẫn không đáp lại, Vũ Văn Diệp hơi cau mày: "Chẳng lẽ không phải ngươi muốn đổi ý, không chịu gả cho đại ca của ta, mà là muốn —— gả cho ta sao?"

“...!"

Trái tim Thương Như Ý bỗng nhiên giật thót một cái.

Bây giờ, xem như nàng đã hiểu ra mọi chuyện rồi.

Nguyên lai, vừa rồi mợ nói chuyện này đã giải quyết, là giải quyết như thế này.

Nếu nàng đã sống chết cũng không chịu gả cho trưởng tử của Vũ Văn gia - Vũ Văn Khiên, vậy thì đổi người nàng phải gả thành thứ tử của Vũ Văn gia - Vũ Văn Diệp, như vậy thì không những không vi phạm hôn ước của hai nhà, cũng không vi phạm ý nguyện của nàng, chuyện này coi như đã được giải quyết!

Trong lòng Thương Như Ý không ngừng kêu khổ.

Mặc dù thói đời thay đổi, nữ tử bây giờ không cần không ra khỏi khuê môn ba bước giống như trước đây nữa, nàng cũng có thể dũng cảm biểu đạt ý kiến đối với hôn sự của mình, nhưng, chuyện từ hôn chung quy là nàng đuối lý, hơn nữa, chuyện này không phải đơn thuần chỉ là từ hôn, mà là phải cải giá gả cho huynh đệ của người ta, tổn thương một người không nói, còn kéo một người vô tội khác xuống nước.

Đối mặt với "oan chủ" tìm tới cửa, Thương Như Ý chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, khuôn mặt đỏ lên như bị sốt, thấp giọng nói: "Vũ Văn công tử… Đừng trách."

Vũ Văn Diệp lạnh lùng nhìn nàng một hồi, đột nhiên nói: "Rốt cuộc tại sao ngươi không chịu gả cho đại ca của ta."

“..."

Thương Như Ý cúi đầu, cắn môi dưới nói không nên lời.

Vũ Văn Diệp lại hỏi: "Vậy, tại sao ngươi lại muốn gả cho ta?"