Chương 1

Khi Lâm Dao gửi video cho tôi, tôi đang vẽ tranh chân dung của Giang Đàm Di.

"Câm điếc, đừng nói cô thực sự nghĩ Giang Đàm Di thích cô nhé?"

Tôi hơi cau mày và bấm vào video.

Giang Đàm Di ngồi ở chính giữa, còn những người khác thì vây quanh hắn.

Hắn luôn là tâm điểm của sự chú ý như thế đó.

Hắn cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, tóc rối tung che khuất trán, thoạt nhìn trông rất phóng đãng ngang ngạnh.

Mà ngồi cạnh hắn, là một cô gái rất xinh đẹp - Hạ Thất.

Và cũng là thanh mai trúc mã của Giang Hàm Di.

Trong giọng nói của hắn không giấu được vẻ đắc ý, khoe chiếc dây buộc tóc trên tay: “Nằm trong tầm tay rồi, chưa đầy một tháng.”

Cổ tay Giang Hàm Di vừa trắng lại vừa gầy, chiếc dây buộc tóc nằm lặng lẽ trên cổ tay hắn, mặt trên còn có một ngôi sao vàng bụ bẫm.

Đó là cái hắn lấy từ trên tóc tôi xuống.

Cũng là ngày hắn với tôi xác nhận mối quan hệ.

Giang Hàm Di nói: "Tiểu Ngư, em xõa tóc xuống vẫn đẹp hơn nhiều."

Tôi xấu hổ muốn giật lại chiếc dây buộc tóc, nhưng hắn lại nhân cơ hội ôm lấy eo tôi, cúi đầu nhìn tôi: “Hôn anh một cái, anh sẽ trả lại cho em.”

Tôi mím môi, lắc đầu.

"Không được."

Hắn cười một tiếng: “Sao em lại ngây thơ như thế này chứ?”

Giang Đàm Di cũng không buông tha tôi, mà dùng bàn tay thon dài lộ rõ khớp xương giữ chặt cằm tôi.

Làm tôi không thể động đậy.

Hắn cúi xuống dịu dàng hôn nhẹ lên môi tôi, môi hắn rất mềm.

Tôi muốn chạy, nhưng hắn chống tay lên tường mà vây tôi ở trong l*иg ngực.

"Có thích anh không?"

Mặt tôi đỏ bừng như cắt ra máu, nhưng hắn lại bày ra dáng vẻ không đạt được mục đích sẽ quyết không tha.

Cuối cùng tôi cam chịu gật đầu.

Mặt mày hắn lộ vẻ đắc ý.

"Anh cũng thích em."

Giang Đàm Di ôm lấy tôi: “Yêu đương kia thì sao?”

Tôi chìa tay ra nghiêm túc ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu.

"Được."

Tôi từng tưởng rằng việc hắn lấy dây buộc tóc của tôi là thể hiện sự chiếm hữu thầm kín của người con trai khi yêu.

Không ngờ đó chỉ là cán cân để khoe khoang có thể dễ dàng có được tôi như thế nào.

"Anh Giang đỉnh của chóp đấy."

"Quả nhiên không có cô gái nào mà anh Giang không theo đuổi được."

Tiếng cười của đám con trai đó khiến tôi rất khó chịu.

Hạ Thất rót rượu vào ly cho hắn, sau đó đưa tay vuốt ve chiếc dây buộc tóc, Giang Đàm Di đẩy cô ta ra.

Ánh mắt tỏ vẻ không vui: "Làm gì?"

Hạ Thất cười hai tiếng, tựa như nói giỡn để che đậy sự xấu hổ: "Sao vậy? Em chỉ muốn xem mắt nhìn của bé câm điếc này thôi, quý báu đến vậy cơ à? Đừng nói thích thật rồi nhá."