Chương 6

Trâu Nghị cầm nón trên tay, vẻ mặt kinh ngạc chạy đến, “Cậu… cậu vừa nhảy tango với Ảnh đế!”

Dung Ngọc Hành nhận nón, cảm ơn rồi hỏi, “Làm sao cậu biết?”

“Khi cậu lên sân khấu, tôi mở điện thoại lên xem trực tiếp, ôi trời… cậu thật sự là đỉnh quá.”

Dung Ngọc Hành được khen ngợi, đáp lễ, “Cũng tàm tạm, cậu đập đầu xuống đất cũng rất đỉnh.”

Trâu Nghị cố gắng kìm nén việc muốn phàn nàn về cách dùng từ của cậu, lắc đầu giải thích, “Đây không phải là cùng một loại đỉnh, cái tôi là kỹ thuật, còn cái của cậu là...” Cậu ta tìm kiếm từ ngữ trong đầu,

“Huỷ diệt.”

“………”

Sau khi chắc chắn đã qua vòng sơ tuyển, Dung Ngọc Hành cũng không cần ở lại đây chờ kết quả nữa. Chia tay Trâu Nghị, cậu quay trở về nơi tạm trú – biệt thự của người bạn thân Lục Minh Huyên.

Lục Minh Huyên đã chờ sẵn ở cổng, thấy Dung Ngọc Hành liền la toáng lên, lao đến đấm một cú trời giáng,

“Mẹ kiếp, cậu biết nhảy tango! Cậu dám nhảy tango! Còn dám kéo Ôn Trạch Tranh nhảy tango nữa!”

Dung Ngọc Hành nhìn Lục Minh Huyên đang điên cuồng đánh mình với ánh mắt vừa yêu chiều vừa bất lực, như đang bao dung cho một kẻ ngốc.

Chờ khi cậu ta xả đủ rồi, hai người mới bình tĩnh lại, bắt đầu giao tiếp theo cách của con người.

Lục Minh Huyên dẫn Dung Ngọc Hành vào nhà, “Cậu học nhảy tango từ khi nào vậy? Làm bạn bè bao nhiêu năm mà chưa từng thấy cậu biểu diễn.”

Dung Ngọc Hành im lặng vài giây, “Tại sao tôi phải biểu diễn mấy thứ đó cho các cậu xem?”

“...Ừ, cũng đúng.”

Dung Ngọc Hành vừa vào phòng khách vừa cởϊ áσ, bả vai với những đường cong quyến rũ hơi nhô lên, lưng cậu lộ ra mượt mà và dẻo dai,

“Nóng quá, tôi đi tắm cái đã.”

“Cậu đi đi, tôi đã gọi đồ ăn về rồi, tối nay muốn ăn gì?”

“Đừng khô quá, tôi đang khát.”

“Được.”

Không lâu sau, Dung Ngọc Hành tắm xong và thay đồ đi xuống, hai người cùng nhau ăn đồ ăn ngoài, Lục Minh Huyên nằm dài trên sofa tìm kiếm thông tin về buổi tuyển chọn.

“Cậu thật sự may mắn, vừa khéo gặp Ôn Trạch Tranh đến đưa điện thoại, lại còn nhảy cùng anh ta, bây giờ trên Weibo lan truyền khắp nơi rồi.”

Dung Ngọc Hành trông có vẻ khiêm tốn, nhưng trong mắt lại chứa đầy sự tự đắc, “Cũng tạm thôi, danh xứng với thực thôi mà.”

Lục Minh Huyên nhắm mắt lại thật chặt, không muốn thấy cái vẻ mặt đó của cậu, “Cậu vẫn chưa nói cậu học tango từ khi nào, còn biết hát opera nữa.”

“Trong thời gian du học, môn học âm nhạc dạy đó.” Dung Ngọc Hành nhắc đến việc này lại thấy mệt mỏi, “Tôi thật sự phát ngán, trường của tôi nghiêm khắc quá mức, cả môn chuyên ngành và môn tự chọn đều không thể học chơi được, ban đầu tôi chọn tango và opera vì nghĩ là môn ít người chọn, có thể cúp học.”

“Đồ ngốc, môn có nhiều người mới dễ cúp học.”

Dung Ngọc Hành cúi đầu lau nước mắt, tự thương hại mình, “Tôi thật quá ngây thơ…”



Qua vòng sơ tuyển, hôm sau liền có tin nhắn thông báo.

Vòng thi thứ hai, tất cả thí sinh vượt qua vòng sơ tuyển đều phải tham gia một khóa huấn luyện kéo dài hai tháng, trong quá trình huấn luyện sẽ liên tục diễn ra các vòng loại.

“Ít nhất không phải lo về chỗ ở nữa.” Dung Ngọc Hành quay đầu nói với Lục Minh Huyên, “Ba ngày nữa phải lên đường đến thành phố C, lần sau gặp lại chắc là hai tháng sau.”

Lục Minh Huyên ghé mắt nhìn tin nhắn, “Hai tháng không phải là tổng thời gian sao?”

Dung Ngọc Hành cảm thấy Lục Minh Huyên thực sự không hiểu cậu chút nào, bấy nhiêu năm bạn bè mà chẳng thể có nổi chút niềm tin. Đúng là keo kiệt.

“Ngốc, tôi sẽ không bị loại đâu.”

“Dung Ngọc Hành.” Lục Minh Huyên bỗng nhiên nghiêm túc gọi.

Dung Ngọc Hành ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, “Hả?”

“Sức tay của Ôn Trạch Tranh rất tốt phải không?”

“Gì cơ?”

“Một điệu tango mà khiến cậu bay bổng đến bây giờ.”

“……”

Dung Ngọc Hành cảm thấy mệt mỏi, cậu ta không chỉ không tin tưởng mình mà còn tiến hành công kích cá nhân. Cậu chẳng buồn giải thích, chỉ quay đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị vài ngày nữa đi tập huấn.

Sau vòng sơ tuyển đầu tiên, Dung Ngọc Hành đã có một lượng fan nhỏ bị cậu chinh phục trên mạng.

Dù sao thì nghệ sĩ vừa có nhan sắc lại hài hước đúng là báu vật trong làng giải trí, chưa kể cậu còn đủ can đảm để ôm eo Ảnh đế mà xoay vòng vòng.

“Cậu đúng là nghé con không biết sợ cọp.” Lục Minh Huyên không chịu nổi sự im lặng, dù Dung Ngọc Hành không để ý đến cậu ta, cậu ta vẫn có thể tự lẩm bẩm một mình, “Dám cùng sân khấu với một nhân vật tầm cỡ như Ôn Trạch Tranh, cậu không sợ bị fan của anh ấy xé xác à?”

Dung Ngọc Hành thở dài, “Đây là xã hội pháp trị.”

Cùng lắm thì chỉ là những lời chỉ trích trên mạng mà thôi.

Như lời Lục Minh Huyên nói, với tầm ảnh hưởng của Ôn Trạch Tranh, sức mạnh của fan club lẽ ra không thể xem nhẹ.

Tuy nhiên, điều bất ngờ là lần này Ôn Trạch Tranh bị ép phải biểu diễn, ngoại trừ một vài người nhỏ giọng nói rằng “Thí sinh số 13 đang lợi dụng danh tiếng của anh Trạch chúng ta”, thì phản ứng của phần lớn fan lại khá tích cực, thậm chí có người công khai cảm ơn Dung Ngọc Hành.

“Nếu không có anh trai này, tôi cả đời cũng không thể thấy anh Trạch của chúng ta nhảy điệu tango tuyệt mỹ như vậy.”

“Mặc dù anh Trạch không có mông cong, nhưng tôi đã tưởng tượng ra cảnh đó và cười không ngừng, cảm ơn.”

“Không cần phải suy đoán ác ý đâu, vòng loại đã diễn ra được nửa chặng rồi, rất nhiều người đã bắt đầu mệt mỏi về thị giác. Lúc này cần có một điểm nhấn, Kiều lão sư cũng chỉ muốn điều chỉnh không khí thôi.”

Ngay sau đó, trong các nhóm fan lớn của Ôn Trạch Tranh đã có người lên tiếng nhắc nhở,

“Không được tấn công thí sinh! Chúng ta là fan ‘Ngàn Tầng’, phải giữ vững vị thế của một fan club có chất lượng cao trong làng giải trí, đối phương không làm sai điều gì thì đừng tạo drama, nếu không là bôi nhọ anh Trạch.”