Chương 3: Chất vấn

"Mạnh Kiều Liên, cậu nói xem chuyện này là như thế nào?"

Từ trong nhà tắm, Kiều Liên bước ra, trên người chỉ độc quấn một chiếc khăn tắm. Kiều Liên chớp chớp mắt nhìn Mộng Bạch như hỏi tại sao cậu ở đây, vì sao lại cáu với mình.

Chuyện là, khi Mộng Bạch ra khỏi nhà Từ Bích, cô không vội quay về biệt thự của mình mà đến thẳng căn chung cư của bạn thân, cũng là người báo tin chồng cô ngang nhiên nɠɵạı ŧìиɧ công khai, báo cả tên họ địa chỉ cho cô, khiến cô đến nhà, chất vấn người ta rồi tự rước nhục vào bản thân.

Mà sở dĩ Mộng Bạch vào được căn hộ Kiều Liên, thì vốn họ là bạn thân, nên chìa khóa nhà Kiều Liên, Mộng Bạch cũng có.

Kiều Liên bước lại, kéo tay Mộng Bạch trở lại giường. Hai người ngồi xuống, lúc này Mộng Bạch mới bình tĩnh hơn được đôi chút, cô nhìn người đối diện chờ đợi câu trả lời.

"Cậu nhìn tớ làm gì? Khi không đến nhà lại không báo tớ trước, cậu xem này tớ là đang tắm, quần áo còn chưa mặc đó nha."

"Cậu còn dám nói? Mạnh Kiều Liên tớ hỏi cậu, có phải người cậu nói, tiểu tam mà Cố Đình Xuyên ngang nhiên bao nuôi, hống hách sau lưng tớ, tên Từ Bích, địa chỉ ở đường xxx, chung cư xxx đúng không?"

Kiều Liên nghe Mộng Bạch nói xong, lúc này cơ mặt mới giản ra, cô ta cười thoải mái rồi nói với Mộng Bạch.

"Ayy, tớ tưởng chuyện gì, hóa ra lại chuyện này. Đúng đó, đừng nói là cậu đến đó tìm người ta nha!"

"Cậu còn cười? Là tớ đến tìm cô ta. Tớ xông vào nhà, chửi cô ta một chập, kết quả tớ nhận được là một tờ giấy ly hôn, trên đó viết đúng tên Từ Bích cùng chồng cô ta."

"Vậy thì đúng rồi, còn gì mà chấp vấn tớ nữa? Cậu nghĩ xem, cô Từ Bích đó đúng là người có chồng nhưng rồi sao? Ly dị, có phải không, mà đã ly dị tức là độc thân, mà độc thân tức là có thể quyến rũ người khác."

Mộng Bạch im lặng, cô suy nghĩ lại lời bạn thân nói, có vẻ đúng, cô ta ly hôn cũng có thể trở thành tình nhân của Cố Đình Xuyên, mà lý do ly hôn cũng có thể là chồng cô ta phát hiện cô ta tặng hắn một cặp sừng, vả chăng cô Từ Bích đó nói cô ta cùng Cố Đình Xuyên không quen biết, nhưng có tiểu tam nào thừa nhận mình là tiểu tam đâu!

Nghĩ nghĩ, chính Mộng Bạch cũng phát hiện ra bản thân bị lừa, cô đứng dậy định bụng rời đi, đến đó cho tiểu tam kia một trận. Nhưng vừa đứng dậy thì Kiều Liên đã nắm lấy tay cô.

"Cậu đi đâu thế?"

"Còn đi đâu nữa? Tớ đến cho cô ta một trận, dám cả gan lừa tớ!"

Mộng Bạch nói xong thì bị lực của Kiều Liên nắm, buộc cô phải ngồi xuống. Mộng Bạch nhìn cô ta khó hiểu, cô hỏi.

"Cậu làm gì vậy?"

"Cậu định đến nữa sao? Đến rồi làm ầm lên, không chừng cô ta sẽ báo cho chồng cậu, đến khi đó anh ta về quậy tung nhà lên. Cậu đoán xem khi ấy sẽ như thế nào? Sẽ thu hút báo chí, chuyện xấu nhà cậu lên bảng tin đầu là cái chắc!"

"Vậy cậu nói xem phải làm sao? Như vầy cũng không được như kia cũng không được. Không phải là tớ ghen tuông vì vốn tớ không yêu hắn, hôn nhân này chỉ là lợi ích gia tộc. Hắn bên ngoài với ai, làm gì tớ không quản nhưng còn ba mẹ tớ, còn danh dự nhà tớ. Nếu cứ để tên đó công khai như vậy, danh dự của tớ, Quách gia còn đâu?"

Kiều Liên nhìn Mộng Bạch, cô im lặng không vội nói, cũng đang suy nghĩ. Được hồi lâu Kiều Liên mới lên tiếng.

"Tạm thời cậu đừng đả đọng gì cô ta, đợi một thời gian, đến nhà cô Từ Bích đó, vờ như làm thân cùng cô ta, chuyện sau đó đợi sau đó tính."

"Còn đợi? Cậu bắt tớ đợi lại bắt tớ phải thân thiết, thật khó mà!"

"Từ đã, chuyện tới đâu tính tới đó, binh đến thì tướng chặn. Không sao, xem tình hình đã, gáng vỗ về cô ta, tìm hiểu cô ta thật kỹ, có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hồ ly tinh lần này, không giống những con khác, khó mà đánh lắm!"