Ninh Vị Thanh đọc không vào tự truyện đại binh phản chiến nữa, trong tai nghe là những lời bàn tán của láng giềng, đôi mắt cậu nhìn cảnh vật hoang vu bên ngoài chậm rãi xẹt qua. Ánh mặt trời mới mọc của mùa hạ bao trùm lấy cậu, cho dù trong xe có bật điều hoà, cũng không thể nào coi nhẹ loại ấm áp sáng bừng kia.
Người này kỳ lạ thật. Trong lòng cậu nghĩ vậy. Nhưng rất thú vị.
Hai người bọn họ vào đến sân bay, ăn sáng ở KFC trong sảnh chờ. Ninh Vị Thanh ngồi trong tiệm ăn nhanh chọn cháo, bánh quẩy và sữa đậu nành. Cậu nhã nhặn ăn xong, hai cái bánh trứng của Bùi Phù vẫn còn nóng, cô không dám ăn.
“Sao cậu không ăn đi?” Cậu nhìn Bùi Phù chỉ chăm chăm uống sữa tươi, vừa lau miệng vừa hỏi.
“Nóng, cậu không nhìn thấy sao.” Bùi Phù đưa túi giấy cho cậu để cậu sờ một chút, vừa chạm vào cậu đã rút tay lại, nhiệt độ thật kinh người.
“Xem ra hôm nay cậu lấy được mẻ bánh đầu tiên ra lò.” Sau khi Ninh Vị Thanh ăn no, cảm giác lạnh lẽo trên người đã tiêu tán đi một chút, giờ phút này trên người cậu tản ra loại cảm giác lười biếng, ngồi ở một chỗ chờ cô ăn xong rồi đi.
“Cái này có thể mang lên máy bay không?” Bùi Phù cầm bánh trứng nóng bỏng tay cầu cứu Ninh Vị Thanh.
Cậu thở dài, đứng dậy đi hỏi quầy thanh toán có thể cho một ly đá hay không, sau đó cậu cầm ly trở về, dán trên túi bánh trứng: “Vậy là được.”
“...” Bùi Phù ngẩng đầu lên nhìn cậu: “… Cậu đúng là thông minh thật.”
Ninh Vị Thanh nhìn cô, nửa ngày không lên tiếng, sau đó cậu đột nhiên nở nụ cười: “... Là do cậu không thông minh.”
“?” Bùi Phù không nói lại được, sợ bánh trứng nguội mất, cô nhanh chóng cắn mấy miếng giải quyết hết. Sau đó cô và Ninh Vị Thanh qua cổng kiểm tra an ninh, lên máy bay.
Cô vẫn như cũ, vừa lên máy bay đã bắt đầu ngủ. Ninh Vị Thanh ở bên cạnh nhìn cô lấy ra một bộ võ trang đầy đủ*, sau đó rất nhanh cũng chìm vào trạng thái ngủ đông.
*ý là đống đồ bịt mắt, gối… bla bla.
Cậu lại cầm kindle bắt đầu đọc sách, được tầm hơn phân nửa chuyến bay, đầu Bùi Phù dựa vào trên vai cậu. Khuôn mặt cậu khẽ động, liếc qua gương mặt bị bịt mắt che hơn phân nửa của cô, cuối cùng cậu chẳng hề làm gì, mặc cho tóc cô cọ mặt mình.
Máy bay hạ cánh, hai người tạm thời không thể tìm tòi nghiên cứu hệ thống giao thông công cộng bên này, trực tiếp gọi taxi trực tuyến vào cổng đại học. Có tình nguyện viên dẫn đường cho bọn họ, sau khi đăng ký xong thì được phân đến túc xá.
“Cậu muốn học đại học ở trong nước sao, ví dụ như chỗ này.” Cô vừa ăn lẩu cay vừa hỏi Ninh Vị Thanh: “Nếu đạt kết quả tốt ở trong kỳ thi của trường, cậu có thể được giới thiệu cho văn phòng tuyển sinh.”
“Tớ không có ý định xuất ngoại, ít nhất là để lấy bằng đại học.” Giọng điệu cậu bình thản: “Chắc là tớ sẽ học ở đây.”
“Nghe rất tự tin ha.” Cô đã gặp được những bạn học khác, vẫn không nhịn được cảm khái: “Bắt đầu so sánh, tớ thấy cậu khá là giống học sinh xuất sắc.”
Tất cả mọi người ở đây đều là ba phần trăm trong một phần trăm số người giỏi, giữa những người ưu tú thì chọn ra tinh anh nhất, giữa những người tinh anh thì chọn ra mũi nhọn nhất. Bình thường có ưu tú cỡ nào, vào chỗ này so sánh với người xung quanh, cũng chỉ có vậy.
Ninh Vị Thanh nghiêng đầu, đôi mắt quét một vòng những người khác: “Không có người nào không phải trải qua rèn luyện. Chỉ là có ý thức được vấn đề hay không.”
Ánh mắt của cậu rơi xuống trên người Bùi Phù: “Cậu đã là người rất có thiên phú rồi... Cậu sẽ xuất ngoại sao?”
Cậu thưởng thức sự nhạy cảm đối với văn từ của Bùi Phù, chỉ cần động ngòi bút là sẽ tạo ra một thế giới tuyệt diệu. Chẳng giống với cậu, bố cục văn của cậu giống như một mật mã chính xác được tạo ra cho kỳ thi, cậu chỉ cần điền từng dòng một, thay đổi khung xương một chút để được điểm cao hơn là đủ rồi.