Chương 59: Một kiếm, trảm ngươi

Toàn bộ đại điện Thần Hoàng Môn bị một cỗ vĩ lực kinh khủng bao phủ, là thiên địa chi lực, cường giả Tàng Cung Cảnh có thể dẫn động thiên địa đại thế, để thiên địa chung sức, là vị lão tổ ngàn năm không xuất thế của Thần Hoàng Môn bọn họ đến.

Trong nháy mắt khi cỗ lực lượng này giáng lâm, uyt áp của Hạ Hâm đang bao phủ trên người chư vị Thái Thượng trưởng lão và hai vị phó môn chủ Thần Hoàng Môn bị triệt tiêu mất.

Cảm nhận được uy áp ép trên người mình biến mất, một đám trưởng lão và hai vị phó môn chủ Thần Hoàng Môn đại hỉ, lão tổ tới, là lão tổ tới, vị lão tổ Tàng Cung Cảnh của Thần Hoàng Môn bọn họ xuất quan!

Lúc này.

Một bóng người mặc trường bào màu đỏ sậm, tóc trắng từ trên trời giáng xuống, từ đỉnh đại điện đã bị phá ra rơi xuống, đáp xuống đại điện Thần Hoàng Môn.

Đứng trước mặt chư vị Thái Thượng trưởng lão Thần Hoàng Môn.

"Tham kiến lão tổ!" Trong đại điện cũng như bên ngoài đại điện, vô số người của Thần Hoàng Môn quỳ xuống tham kiến.

"Lão tổ, người này quá càn rỡ, ỷ vào mình có thực lực Tàng Cung Cảnh thì đại khai sát giới bên trong Thần Hoàng Môn ta, xin lão tổ làm chủ cho bọn ta!" Phó môn chủ Thần Hoàng Môn mở miệng.

"Còn nữa, lão tổ, trên người cô gái nhỏ đó có được công pháp Thần cấp có thể chiết xuất huyết mạch Phượng Hoàng, nếu như có thể lấy được, vô cùng có ích cho sự phát triển của Thần Hoàng Môn ta." Vị Thái Thượng trưởng lão trợ giúp Lâm Hỏa Nhi kiểm trắc độ tinh khiết huyết mạch mở miệng nói.

Lão tổ gật gật đầu, ra hiệu cho đám người.

Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hâm, híp mắt nói: "Ngươi mới đột phá Tàng Cung Cảnh trong vòng ngàn năm nay đúng không, ta nhớ trong số cường giả Tàng Cung Cảnh ở Thần Châu không có người như ngươi."

Hạ Hâm rút một trong thập đại danh kiếm Xích Tiêu Kiếm trên lưng ra, lão tổ Thần Hoàng Môn này, tu vi cảnh giới hắn nhìn không thấu, nói cách khác, cảnh giới của đối phương hẳn là ở Tàng Cung Cảnh tam trọng đến tứ trọng.

Bàn về cảnh giới thì đúng là đối phương cao hơn hắn thật.

Nhưng giới tu hành có đôi khi không phải ai cảnh giới cao thì người đó mạnh hơn, phải đánh mưới biết được.

Lâm Hỏa Nhi lạnh lùng nhìn lão tổ Thần Hoàng Môn, vị lão tổ này rất mạnh, từ thái độ của đám người của Thần Hoàng Môn là có thể nhìn ra, nhưng mà nàng có lòng tin với sư tôn.

Trên lưng sư tôn nhà mình vẫn luôn cõng hai thanh kiếm, trước kia cho dù là diệt Huyết Minh Tông hay là diệt Hắc Bào Vực Chủ ở Hỗn Loạn Chi Thành, hoặc là vừa mới trảm môn chủ Thần Hoàng Môn, sư tôn cũng chưa từng rút kiếm ra.

Bây giờ nhìn thấy sư tôn rút kiếm, nàng biết, sư tôn phải nghiêm túc, đồng thời trong lòng nàng cực kỳ mong đợi, bình thường sư tôn không rút kiếm, lấy chỉ làm kiếm thì có thể một kiếm chém ra khe rãnh mấy vạn mét, bây giờ rút kiếm, sẽ mạnh đến mức nào!

Nhìn thấy Hạ Hâm rút kiếm, không nói một lời nhìn mình.

Lão tổ Thần Hoàng Môn tiếp tục mở miệng nói: "Tàng Cung Cảnh nhị trọng, cũng là thiên phú dị bẩm, trong ngàn năm tăng tu vi tăng lên tới cảnh giới này, đúng là đáng để kiêu ngạo!”

Sau đó hắn đổi giọng, nói: "Nhưng mà nếu như ngươi cho rằng dựa vào tu vi Tàng Cung Cảnh nhị trọng là có thể muốn làm gì thì làm ở Thần Hoàng Môn ta thì ngươi lầm rồi!”

Nói xong.

Lão tổ Thần Hoàng Môn toàn lực bộc phát tu vi, khí thế Tàng Cung Cảnh tứ trọng phóng thích ra, lập tức toàn bộ đại điện Thần Hoàng Môn đều nổ ra, chia năm xẻ bảy, ngã ra bốn phương tám hướng.

Đám người trong đại điện lập tức lộ ra.

Sau lưng lão tổ Thần Hoàng Môn, hai hư ảnh Tàng Thần xuất hiện, cao vài chục mét, cao vυ"t trong mây, xuyên thẳng vào trong vân tiêu, toàn bộ phong vân trên khu vực trống không của cung điện Thần Hoàng Môn đều bị khuấy động, tiếng lôi điện gào thét vang trời.

Khiến cho vô số đệ tử và trưởng lão Thần Hoàng Môn đều chấn động không gì sánh nổi, đây chính là lão tổ của bọn họ, lão tổ vô địch, đã mở ra hai Đạo Cung, ngưng tụ ra hai Tàng Thần, đạt đến trình độ Tàng Cung Cảnh tứ trọng.

Hoàn toàn không phải Tàng Cung Cảnh nhị trọng Hạ Hâm có thể so sánh.

Trong lúc nhất thời, trong lòng vô số người của Thần Hoàng Môn sinh ra hào tình vạn trượng, đồng thời từng người đều cười lạnh nhìn về phía Hạ Hâm, mới nãy bọn họ còn sợ hãi khi Hạ Hâm cường thế trấn sát môn chủ Thần Hoàng Môn, bây giờ chút sợ hãi đó cũng tan thành mây khói sau khi lão tổ triển lộ ra khí tức.

Bây giờ bọn họ chỉ muốn tận mắt nhìn nhà mình lão tổ chém gϊếŧ Hạ Hâm trước mắt, báo thù cho môn chủ và ba vị trưởng lão bọn họ.

Lão tổ Thần Hoàng Môn nói: "Ngàn năm trước, lão tổ ta đã đạt tới Tàng Cung Cảnh, thời gian ngàn năm nay, lão tổ ta bế quan không ra, bây giờ đã mở ra hai Đạo Cung trong cơ thể, ngưng tụ Tàng Thần Kim và Tàng Thần Mộc, ngươi lấy cái gì đấu với lão tổ ta!"

"Giao công pháp Thần cấp có thể thay đổi huyết mạch Phượng Hoàng mà đồ đệ ngươi tu luyện ra, đồng thời tự phế tu vi, lão tổ ta có thể thả ngươi còn sống trở về, nếu không thì hôm nay ngươi chỉ có một con đường chết." Lão tổ Thần Hoàng Môn ánh mắt đạm mạc nhìn về phía Hạ Hâm, cao cao tại thượng.

Ngàn năm trước hắn đã bước vào Tàng Cung Cảnh, sau này bế quan tu luyện ngàn năm mới tăng lên cảnh giới Tàng Cung Cảnh tam trọng, hắn vô cùng rõ ràng mỗi một trọng Tàng Cung Cảnh chênh lệnh lớn bao nhiêu.

Đặc biệt là hắn còn mở nhiều hơn Hạ Hâm một cái Đạo Cung, dưới tình huống này thì chênh lệch lớn như rãnh trời, giống như là giữa Vô Thủy Cảnh và Tàng Cung Cảnh vậy.

Muốn vượt cấp khiêu chiến thì khó như lên trời, huống chi với tình huống trước mắt, Hạ Hâm còn vượt qua hai trọng cảnh giới để khiêu chiến hắn, cho nên hắn chưa từng nghĩ tới hôm nay Hạ Hâm có thể thắng hắn với hôm nay Hạ Hâm có thể còn sống rời đi nơi này.

Nếu như dưới tình huống thấp hơn hắn hai trọng cảnh giới mà hôm nay hắn còn để cho Hạ Hâm còn sống rời khỏi nơi này, vậy thì khác gì ngàn năm tu hành của hắn đều lãng phí hết.

Nhưng mà.

Hạ Hâm không có tâm tư nói nhảm với hắn, cao hơn hắn hai trọng cảnh giới thì đã làm sao đâu, rất đáng gờm sao, trước mặt thực lực tuyệt đối thì cho dù là có cao hơn hai trọng cảnh giới thì vẫn sẽ gϊếŧ người như thường.