Trước lúc này, bọn họ còn càn rỡ coi là sư tôn của Lâm Hỏa Nhi có mạnh thì đoán chừng cũng chỉ là Bất Hủ Cảnh thôi, bọn họ còn đả thương sủng vật Lôi Điểu của nàng trước mặt Lâm Hỏa Nhi, sau đó cố ý để Lôi Điểu đi dẫn sư tôn Lâm Hỏa Nhi tới, sau đó đánh gϊếŧ hắn trong Thần Hoàng Môn, trước mặt nàng.
Để cho Lâm Hỏa Nhi biết Thần Hoàng Môn bọn họ lợi hại, sau đó toàn tâm toàn ý quy thuận Thần Hoàng Môn bọn họ.
Nhưng mà ai mà ngờ được kế hoạch của bọn họ đã thành công, thành công đưa sư tôn Lâm Hỏa Nhi tới, đáng tiếc là lại dẫn một vị đại thần tới.
Hoảng sợ đồng thời bọn họ vô cùng hối hận, biết trước sư tôn Lâm Hỏa Nhi mạnh như vậy thì bọn họ đã không để cho Lôi Điểu đó đi báo tin rồi, trực tiếp gϊếŧ thì tốt biết bao nhiêu, vĩnh viễn trừ hậu hoạn.
Hiện tại xem ra hành tẩu trong giới tu hành thì phải chú ý cẩn thận, không thể quá càn rỡ, nếu càn rỡ quá thì chắc chắn sẽ dẫn họa sát thân tới.
Ba người không nhịn được run rẩy, nghĩ tới những gì bọn họ đã làm với Lâm Hỏa Nhi và con Lôi Điểu đó, đối phương lại là Tàng Cung Cảnh, sẽ bỏ qua cho bọn họ sao!
"Chính là ngươi đả thương Lôi Điểu đúng không!" Hạ Hâm nhìn về phía trưởng lão Bất Hủ Cảnh Thần Hoàng Môn đã thương Lôi Điểu mà Lâm Hỏa Nhi chỉ, đưa tay một cái, có một cái đại thủ bắt lấy trưởng lão đó.
"Tiền bối, tha mạng, chúng ta không biết nàng là ái đồ của tiền bối, nếu như chúng ta biết nàng là ái đồ của tiền bối, cho chúng ta một trăm cái lá gan thì chúng ta cũng không dám làm như vậy!" Vị trưởng lão đó bị Hạ Hâm bắt lại giống bắt một con chó, chật vật hô lên, dọa đến hồn đều gần như không còn.
Sợ một giây sau, Hạ Hâm sẽ trực tiếp bóp chết chính mình.
Lời hắn nói cũng là lời thật lòng, nếu như bọn họ biết sư tôn Lâm Hỏa Nhi có tu vi Tàng Cung Cảnh, cho bọn họ mười cái lá gan thì bọn họ cũng không dám ra tay với Lâm Hỏa Nhi.
Đáng tiếc trên thế giới này không có nhiều nếu như như vậy, đã làm sai thì phải trả giá đắt.
Hạ Hâm hừ lạnh một tiếng, lười nói thêm gì, trực tiếp bóp bàn tay lại, bóp nát vị trưởng lão đó, thịt nát bay tán loạn.
Sau đó.
Hạ Hâm nhìn về phía Hồng Côn và một trưởng lão khác còn sót lại.
Hồng Côn và vị trưởng lão đó lập tức bị dọa đến quỳ xuống đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: "Tiền bối buông tha cho chúng ta đi, chúng ta nhất thời hồ đồ, chúng ta thật sự không biết nàng là đệ tử của ngài!"
Sau đó.
Hạ Hâm cũng không nghe bọn họ giải thích, trực tiếp một chưởng vỗ xuống, oanh một tiếng, mặt đất cứng rắn của đại sảnh cũng bị đập ra một cái hố sâu, hai người nằm trong hố sâu, thi thể tư thế vặn vẹo, đã thịt nát xương tan.
Một màn này.
Khiến cho vô số trưởng lão Thần Hoàng Môn đang có mặt ở đây sợ hãi, ba vị trưởng lão Bất Hủ Cảnh Thần Hoàng Môn, Hạ Hâm lại đập chết mà không chút kiêng kỵ như vậy.
Lẽ nào hắn không sợ Thần Hoàng Môn bọn họ hay sao!
Phải biết, mặc dù Hạ Hâm rất mạnh nhưng bên trong Thần Hoàng Môn cũng có Tàng Cung Cảnh tồn tại.
Mà ba người Hồng Côn bị chụp chết.
Hạ Hâm nhìn về phía bọn người môn chủ Thần Hoàng Môn còn lại, mở miệng nói: "Ba người bọn họ chết rồi, tiếp theo đến lượt các ngươi!"
Nghe vậy.
Môn chủ Thần Hoàng Môn và một đám Thái Thượng trưởng lão đều sợ hãi, môn chủ Thần Hoàng Môn vội mở miệng nói: "Các hạ muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt hay sao, ba người Hồng Côn không biết rõ tình hình tình huống, đem đệ tử của các hạ đến Thần Hoàng Môn, chuyện này đúng là bọn họ làm sai trước, các hạ gϊếŧ ba người bọn họ, Thần Hoàng Môn ta sẽ không nói cái gì."
"Nhưng nếu như các hạ dùng chuyện này làm cớ, muốn tiếp tục quát tháo, sợ là có chút không nói được, mặc dù tu vi các hạ thông thiên, đã đạt tới Tàng Cung Cảnh nhưng Thần Hoàng Môn ta cũng không phải là không có Tàng Cung Cảnh tồn tại, nếu ép chúng ta gấp lên, gọi lão tổ xuất quan, chỉ sợ các hạ cũng sẽ không dễ chịu."
"Cho nên ta khuyên các hạ nên bỏ qua đi đi, sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông, như thế nào."
Nghe vậy, Hạ Hâm cười lạnh.
Phất tay, một đạo kiếm ý khổng lồ ngưng tụ, vô số kiếm khí vờn quanh, chém về phía môn chủ Thần Hoàng Môn.
Cảm nhận một kiếm đột nhiên chém tới, sắc mặt môn chủ Thần Hoàng Môn kịch biến, vội vàng toàn lực chống cự, trên người hắn, một đạo hư ảnh Phượng Hoàng đỏ rực như lửa xuất hiện, bảo vệ quanh người hắn, đồng thời hai tay ngưng tụ một đạo Hỏa Diễm Phượng Hoàng, oanh tới một kiếm đang chém tới trước mặt.
Đáng tiếc khi Hỏa Diễm Phượng Hoàng đó tiếp xúc đến một kiếm của Hạ Hâm thì sụp đổ trong nháy mắt, bị một kiếm này chém thành hư vô, sau đó một kiếm này của Hạ Hâm uy thế không giảm, tiếp tục đánh tới môn chủ Thần Hoàng Môn.
Nhìn một kiếm này càng ngày càng gần, con ngươi môn chủ Thần Hoàng Môn không ngừng phóng đại, hắn muốn trốn tránh nhưng không gian bốn phía đã bị Hạ Hâm dùng đại vĩ lực phong tỏa, hoàn toàn không né tránh được.
Cuối cùng, môn chủ Thần Hoàng Môn bị một kiếm này chém gϊếŧ thành cặn bã, nhục thân bị kiếm khí xoắn nát, hài cốt không còn.
Hắn đến chết cũng không ngờ được Hạ Hâm sẽ không để ý đến uy hϊếp của hắn, trực tiếp động thủ, hắn thật sự không e ngại vị lão tổ trong Thần Hoàng Môn.
"Uy hϊếp ta, hừ!" Hạ Hâm hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía những Thái Thượng trưởng lão và hai vị phó môn chủ còn lại của Thần Hoàng Môn: "Hôm nay không chỉ hắn, bản tôn cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, dám cưỡng chế lục soát thần hồn của đệ tử bản tôn, thần tiên tới cũng không thể nào cứu được các ngươi."
Nghe vậy.
Trong nháy mắt, một đám Thái Thượng trưởng lão và hai vị môn chủ của Thần Hoàng Môn cảm thấy lòng như tro nguội!
Trong Hỏa Vực ở Đông Hoang này, bọn họ tùy tiện đã quen, không coi ai ra gì, cho nên mới hình thành thói quen trưởng lão trong môn ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì.
Không ngờ được bây giờ bởi vì cái thói quen này mà gây ra đại họa.
Khi mọi người ở đây tuyệt vọng.
"Không buông tha cho trưởng lão Thần Hoàng Môn ta, ta cũng muốn xem xem ngươi có bao nhiêu thực lực mà dám nói như thế!" Một giọng nói già nua nhưng lại hết sức vang dội vang lên, trong nháy mắt khi giọng nói đó vang lên.