Chương 56: Đến Tàng Cung Cảnh, vừa rồi chính là các ngươi đang bức bách đệ tử bản tôn giao công pháp ra sao

Sư tôn đã làm nhiều chuyện cho nàng lắm rồi, cứu vãn Lâm gia nàng trong cơn nguy nan, lại đưa đại yêu Hóa Hải Cảnh cho nàng làm thú cưỡi, truyền thụ công pháp Thần cấp cho nàng.

Bởi vì có sư tôn nên toàn bộ Hỗn Loạn Chi Vực đều vô cùng cung kính với Lâm gia, nàng hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt mà trước giờ chưa từng có.

Không có sư tôn cho nàng những này thì nàng chẳng phải là cái gì, nàng tuyệt đối không thể để cho môn công pháp Thần cấp này tiết lộ ra ngoài.

"Xem ra ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt." Môn chủ Thần Hoàng Môn lạnh lẽo nói: "Hẳn ngươi cũng biết, chúng ta có vô số phương pháp khiến cho ngươi mở miệng."

"Nếu như ngươi khăng khăng không nói, chúng ta cũng chỉ có thể cưỡng chế lục soát thần hồn của ngươi, hẳn là ngươi rõ ràng, ngươi chỉ có tu vi Tụ Khí Cảnh, thần hồn cực kỳ suy nhược, nếu như chúng ta cưỡng chế lục soát thần hồn của ngươi, xong việc thì chắc chắn thần hồn sẽ bị hao tổn, ngươi sẽ trở thành đồ đần, tất cả ta hi vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng!" Môn chủ Thần Hoàng Môn ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng.

Đương nhiên.

Nếu như Lâm Hỏa Nhi chủ động nói ra, bọn họ vẫn sẽ không đi lục soát thần hồn Lâm Hỏa Nhi, bởi vì thu thập thần hồn cũng có một ít nguy hiểm.

Nếu như Lâm Hỏa Nhi phản kháng quá kịch liệt, trực tiếp tự bạo thần hồn, hoặc là tự sát gì gì đó, bọn họ sẽ không tìm được gì cả.

"Ta đã nói là ta không có công pháp gì, huyết mạch Phượng Hoàng là chính ta ngẫu nhiên thức tỉnh." Lâm Hỏa Nhi cắn răng nói, lúc này nàng đặt quyết tâm, nếu như những người này dám lục soát thần hồn nàng, nàng sẽ tự bạo thần hồn.

"Môn chủ, không cần nói nhảm với nàng, trực tiếp khống chế nàng lại, dự phòng nàng tự bạo thần hồn, sau đó cưỡng chế lục soát hồn phách, ký ức của nàng là được." Một vị Thái Thượng trưởng lão mở miệng nói, ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào Lâm Hỏa Nhi, phòng ngừa nàng tự bạo thần hồn.

Công pháp Thần cấp có sức hấp dẫn quá lớn, dù cho lấy phương thức sưu hồn, không tiếc hủy đi một yêu nghiệt tuyệt thế có được độ tinh khiết huyết mạch Thiên phẩm cũng nhất định phải lấy tới tay.

"Đã ngươi minh ngoan bất linh thì không nên trách chúng ta." Môn chủ Thần Hoàng Môn nói, lập tức duỗi hai bàn tay to ra, hấp lực kinh khủng bộc phát ra, khống chế Lâm Hỏa Nhi lại, kéo tới chỗ hắn, chuẩn bị tiến hành sưu hồn.

Bị hấp lực kinh khủng từ trong đại thủ này truyền đến khống chế lại, Lâm Hỏa Nhi hoảng sợ phát hiện mình ngay cả khống chế linh hồn tự bạo cũng không được.

Chỉ có thể nhìn thân thể của nàng chậm rãi lơ lửng, sau đó bay tới chỗ bàn tay môn chủ Thần Hoàng Môn, trong đầu nàng, từng hình ảnh với sư tôn hiện lên.

Khóe mắt chảy ra hai hàng nước mắt.

"Sư tôn, xin lỗi rồi, Hỏa Nhi không hoàn thành được lời hứa với ngươi, cố gắng tu hành, sau này trở thành tu sĩ mạnh mẽ báo đáp ngươi." Lâm Hỏa Nhi lòng như tro nguội.

Mà nhìn thân thể Lâm Hỏa Nhi bị môn chủ Thần Hoàng Môn chậm rãi hút tới, chuẩn bị sưu hồn, từng Thái Thượng trưởng lão và hai phó môn chủ Thần Hoàng Môn đều hô hấp dồn dập.

Công pháp Thần cấp!

Công pháp Thần cấp trong truyền thuyết, lập tức tới tay.

Mà ngay khi thân thể Lâm Hỏa Nhi sắp đến trong lòng bàn tay môn chủ Thần Hoàng Môn.

Một cỗ lực lượng kinh khủng giáng lâm, cỗ lực lượng này đạt tới Vô Thủy Cảnh cực hạn, Vô Thủy Cảnh cửu trọng, sắp đột phá đến Tàng Cung Cảnh.

Trong nháy mắt khi cỗ lực lượng này giáng lâm, hấp lực trong lòng bàn tay môn chủ Thần Hoàng Môn như bị một thanh kiếm sắc một kiếm chặt đứt, đã mất đi liên hệ với thân thể Lâm Hỏa Nhi.

Thân thể Lâm Hỏa Nhi bị cỗ lực lượng này nhu hòa bao lại, chậm rãi trôi ra cửa lớn đại điện Thần Hoàng Môn.

Lúc này, chỗ cửa lớn, một vị nam tử mặc trường bào màu đen, đeo mặt nạ dậm chân đi đến.

Thấy mình cũng không có bị môn chủ Thần Hoàng Môn hút qua, ngược lại còn trôi ngược ra cửa, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Hỏa Nhi, lập tức lệ nóng doanh tròng, nàng vội vàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa lớn.

Nhìn thấy bóng người vĩ ngạn nhất, cũng là người nàng sùng bái nhất đang từng bước đi tới.

"Sư tôn!" Một tiếng sư tôn này, là Lâm Hỏa Nhi khóc hô lên, mới đối mặt với uy hϊếp tính mạng, nàng cũng không có khuất phục, cho dù nàng chết cũng sẽ không giao thứ sư tôn cho nàng ra.

Mới nãy nàng kiên cường như thế nhưng khi sư tôn xuất hiện thì trong nháy mắt, cảm xúc triệt để sụp đổ xuống, giống như là có chỗ dựa, muốn kể rõ toàn bộ ủy khuất mình phải chịu ra.

Giống như chỉ cần có sư tôn, những người này không thể nào làm tổn thương nàng được nữa.

"Ừm." Hạ Hâm trả lời một tiếng, khống chế Lâm Hỏa Nhi rơi xuống bên cạnh mình, nói: "Lại khóc nhè, không phải vi sư tới cứu ngươi sao."

Hạ Hâm đưa tay lau lau hai hàng nước mắt nơi khóe mắt cho nàng, dù sao chỉ là đứa nhỏ mười lăm tuổi, cũng không có trải qua ma luyện, thấy có người quan tâm mình, ra mặt thay cho mình thì khó tránh khỏi sẽ không khống chế được cảm xúc.

Người chính là động vật kỳ quái như vậy, khi không có ai dựa vào thì cho dù gặp được khó khăn bao lớn, bị ủy khuất bao lớn cũng sẽ nghĩ cách chịu đựng được, mà nếu có người đột nhiên quan tâm, bảo hộ, để cho đột nhiên có chỗ dựa vào thì tâm tình, ủy khuất, một mặt yếu ớt không muốn cho ai biết sẽ lập tức bạo phát ra.

Hạ Hâm lau nước mắt cho Lâm Hỏa Nhi xong, nàng không khóc nữa, ngoan ngoãng đứng đằng sau Hạ Hâm, nàng rõ ràng lúc này sư tôn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Hạ Hâm cũng không để ý đến chúng tầng lớp cấp cao đang ngẩn ra của Thần Hoàng Môn trước mặt mà là mở bảng đánh dấu hệ thống ra.

"Hệ thống, đánh dấu ở Thần Hoàng Môn." Hạ Hâm nói với hệ thống.

“Đinh, chúc mừng túc chủ đánh dấu ở Thần Hoàng Môn thành công, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.”

“Đinh, chúc mừng túc chủ nhận được phần thưởng một trăm năm tu vi tinh thuần.”

“Đinh, chúc mừng túc chủ nhận được thần thông ‘Càn Khôn Na Di’.”

“Đinh, chúc mừng túc chủ nhận được trăm năm trận đạo tâm đắc cảm ngộ.”

“Đinh, chúc mừng túc chủ nhận được trăm năm đan đạo tâm đắc cảm ngộ.”

Trong nháy mắt khi tiếng nhắc nhở kết thúc.

Phần thưởng một trăm năm tu vi quán thâu vào trong cơ thể Hạ Hâm trong nháy mắt!

Oanh!