Ngày kế tiếp.
Ngày hôm đó là ngày thứ chín Hạ Hâm đi vào Tư Quá Nhai.
Trước đó, hắn đang chuẩn bị mở hệ thống đánh dấu ra, bắt đầu một ngày tu hành mới, lúc này, một đệ tử đi vào Tư Quá Nhai, hình như có việc muốn bẩm báo.
"Hạ trưởng lão, người của vương triều Đại Hạ đến, đang chờ ngài ở dưới chân núi." Đệ tử đó cung kính nói.
Trong số đông đảo trưởng lão của Đạo Tông, Hạ Hâm có địa vị siêu nhiên, tuổi lại trẻ, tương lai thành tựu không thể đoán trước.
Tuy bị phạt diện bích ở Tư Quá Nhai nhưng người sáng suốt đều biết đây là tầng lớp cấp cao tông môn đang ma luyện tâm tính hắn, mượn cơ hội bồi dưỡng hắn.
Đương nhiên những đệ tử như bọn họ không dám đắc tội.
"Người của vương triều Đại Hạ tới." Hạ Hâm suy tư một phen, sau đó nói: "Chưởng giáo biết việc này không?"
"Chưởng giáo biết, hắn nói Hạ trưởng lão muốn đi gặp thì xuống núi gặp đi, gặp xong trở về Tư Quá Nhai là được." Đệ tử đáp.
"Được rồi, ta biết." Hạ Hâm gật gật đầu, đứng dậy dọn dẹp một chút, sau đó theo đệ tử rời khỏi Tư Quá Nhai.
Người của vương triều Đại Hạ tới, đoán chừng là người hoàng thất đến.
Hắn là Nhị hoàng tử của vương triều Đại Hạ, không đúng, bây giờ hẳn là thân vương hoàng thất, bởi vì chín năm trước, đại ca ruột của hắn, Thái tử vương triều Đại Hạ đã đăng cơ trở thành tân hoàng Đại Hạ.
Hạ Hâm và đại ca hắn là Hạ Chân là huynh đệ ruột cùng phụ cùng mẫu, mặc dù sinh ở nhà đế vương nhưng tình cảm hai người vô cùng tốt.
Hai huynh đệ có chí hướng khác biệt, Hạ Hâm nhất tâm hướng đạo, không hứng thú với hoàng vị thế tục.
Hạ Chân thì kế thừa ý chỉ của phụ hoàng, quản lý vương triều Đại Hạ, cho bách tính an cư lạc nghiệp.
Hạ Chân kế vị, trong mười năm Hạ Hâm vào Đạo Tông tu hành, hắn toàn lực ủng hộ Hạ Hâm tu hành, tu hành cần tài lữ pháp địa.
Những năm này, nếu không có vương triều Đại Hạ toàn lực ủng hộ tài nguyên tu hành, Hạ Hâm cũng không thể nào liên tục đột phá sáu đại cảnh giới.
Cho nên đối với đại ca này, Hạ Hâm rất kính trọng.
Ra khỏi Tư Quá Nhai, Hạ Hâm và đệ tử đó lên đường xuống núi, đi xuống dưới núi thì nhìn thấy đội ngũ hoàng thất vương triều Đại Hạ.
Thần Châu đại địa, cực kỳ mênh mông, vô số vương triều, vương triều Đại Hạ chỉ là một trong số đó, mà Đạo Tông chính là đệ nhất thế lực chính đạo ở Thần Châu đại địa, địa vị siêu nhiên.
Cho nên cho dù là hoàng thất đến tìm người thì cũng chỉ có thể gặp mặt dưới chân núi, không được đi vào Đạo Tông.
Phía trước có mấy chục con Long Mã Thú, lân giáp dữ tợn, uy phong lẫm liệt, kéo một chiếc long liễn, xuất hiện trước mắt hai người.
Hai bên long liễn Ngự Lâm Quân đứng thành một hàng chỉnh tề, uy nghiêm.
Hai thống lĩnh Ngự Lâm Quân mặc kim giáp dẫn đầu, trên người có từng tia khí thế nở rộ ra, tu vi đã đạt tới Thần Lực Cảnh, phất tay có vạn cân cự lực.
"Bái kiến thân vương."
Nhìn thấy Hạ Hâm đến, hai hàng Ngự Lâm Quân quỳ hết xuống đất, hành lễ với Hạ Hâm.
Hạ Hâm phất tay ra hiệu, cho Ngự Lâm Quân đứng dậy, nói: "Người trong nhà, không cần đa lễ."
Hắn là người tu hành, không có xem trọng mấy cái cấp bậc lễ nghĩa thế tục này.
"Nhị đệ!" Một giọng nói vang lên.
Trong long liễn, một thanh niên mặc hoàng bào Cửu Long đi xuống, đi tới trước mặt Hạ Hâm, trực tiếp ôm Hạ Hâm.
"Đại ca." Hạ Hâm đáp một tiếng, ôm đại ca Hạ Chân.
Sau khi Hạ Chân đăng cơ, bề bộn nhiều việc quốc sự, bình thường ba năm sẽ đến Đạo Tông thăm mình một lần, là thân nhân duy nhất trên thế giới này của mình.
Đến Đạo Tông tìm mình, hắn vẫn rất vui vẻ.
"Cách lần đến Đạo Tông trước chỉ mới một năm, bây giờ còn không tới ba năm, sao đại ca lại tới đây, gặp được chuyện gì sao?" Hạ Hâm mở miệng.
"Nghe nói trong di tích, bởi vì ngươi làm bạn với người trong ma đạo, bị phạt đến Tư Quá Nhai diện bích, cho nên đến xem." Hạ Chân nói.
"Thì ra là thế, đại ca yên tâm, ta rất ổn, ta có địa vị phi phàm ở Đạo Tông, tông môn sẽ không vì chuyện này mà so đo với ta, phạt ta đến Tư Quá Nhai diện bích ba năm cũng tương đương với cho ta dọn qua chỗ khác bế quan ba năm mà thôi." Hạ Hâm cười nói.
"Như vậy cũng ổn." Nghe nói đệ đệ không sao, Hạ Chân yên lòng, nói tiếp: "Chỉ chớp mắt, ngươi đã rời nhà mười năm, ta cũng đăng cơ chín năm, thời gian trôi qua thật là nhanh."
"Đúng vậy." Hạ Hâm cảm khái: "Đúng rồi, đại ca đăng cơ chín năm, nghe nói đã lập hậu, hơn nữa đã có một đứa con gái, lần này sao không dẫn theo nàng, để cho ta biết mặt tiểu chất nữ."
"Ha ha ha." Nghe vậy, Hạ Chân cười nói: "Lần này vốn muốn dẫn nha đầu đó tới gặp ngươi, đáng tiếc nha đầu đó tính tình cực kỳ ngang tàng, không có một chút dáng vẻ công chúa nào, mới tám tuổi mà đã thích kết giao những nhân sĩ tu hành giới bốn phía kinh thành, mong muốn có cuộc sống cầm kiếm thiên nhai, hàng yêu phục ma, thời gian trước thừa dịp mẫu hậu nàng không chú ý, lén chạy ra ngoài, cho nên mới không có theo tới."
"Như vậy sao, ha ha ha." Hạ Hâm cười nói, cô gái nhỏ này có chút giống hắn khi còn bé, đều không thích cuộc sống hoàng thất.
Thích tầm tiên vấn đạo, lưu lạc thiên nhai.
Sau đó, Hạ Hâm lại hàn huyên với Hạ Chân một hồi.
Chỉ là trong lời nói, hắn phát phát hiện đại ca này của mình hình như có chuyện khó nói gì, mấy lần muốn mở miệng lại thôi.
Hạ Hâm nói: "Lần này đại ca đến đây, ngoại trừ đến thăm ta thì hẳn là còn có chuyện khác chứ, đại ca có chuyện cứ nói thẳng, huynh đệ nhà mình, không cần thiết che che lấp lấp."
Nghe vậy, Hạ Chân giống như quyết định, mở miệng nói: "Lần này đến đây đúng là còn có một việc muốn nhờ đệ đệ ngươi hỗ trợ, chỉ là bây giờ đệ đệ diện bích ở Tư Quá Nhai, không thể rời khỏi Đạo Tông, phải xử lý sợ là có chút phiền phức, vi huynh mới do dự nên mở miệng hay không."
"Chuyện gì, đại ca nói thẳng là được." Hạ Hâm nói.
"Là như vậy, những năm này, vi huynh đăng cơ, mặc dù làm ra một chút thành tựu nhưng so với phụ hoàng đế uy vẫn có chút không đủ, nói tóm lại vẫn là thực lực không đủ." Hạ Chân thở dài nói.