"Ít nói lời vô ích, hoặc là giao Lãnh Hàn ra hoặc là các ngươi chết chung với hắn!" Hạ Hâm nhìn về phía Hắc Bào Vực Chủ, nói.
Nghe vậy.
Sắc mặt Hắc Bào Vực Chủ âm trầm xuống, mở miệng nói: "Ta biết các hạ rất mạnh nhưng Hắc Bào ta tung hoành Hỗn Loạn Chi Vực hơn mười năm, cũng không phải bùn nặn, các hạ nghĩ là Hắc Bào ta dễ khi dễ sao!"
"Vậy là không thể bàn chứ." Hạ Hâm nói: "Nếu như vậy thì các ngươi chết chung đi!"
Nói xong.
Hạ Hâm giơ một tay lên, vẫn là lấy tay làm kiếm, bầu trời lập tức ảm đạm xuống, thiên địa biến sắc, đại thế đi theo, kiếm khí kinh khủng gào thét bốn phía.
Đột nhiên chém xuống một kiếm.
Một kiếm này giống như muốn chém phương thiên địa này ra, chém rách đại địa!
"Vậy Hắc Bào ta xin lĩnh giáo thần thông của các hạ một phen!" Hắc Bào Vực Chủ thấy thế thì bộc phát toàn bộ tu vi, không dám giữ lại chút nào, đồng thời mở huyết mạch Huyền Mãng ra, từng đạo âm hàn chi lực vờn quanh quanh người hắn, hư ảnh một con cự mãng màu đen ẩn ẩn hiện hiện sau lưng hắn.
Hắc Bào Vực Chủ hai tay chống trời, trên bàn tay ngưng tụ một cái bình chướng linh khí, chuẩn bị ngạnh kháng một kiếm này của Hạ Hâm.
Đáng tiếc.
Trước một kiếm này của Hạ Hâm, nó không có chút tác dụng nào.
Kiếm quang rơi xuống, bình chướng linh khí do Hắc Bào Vực Chủ ngưng tụ vỡ vụn trong nháy mắt, hóa thành hư vô, mà một chỉ Hạ Hâm chém ra kiếm quang không có yếu bớt chút nào, tiếp tục chém tới Hắc Bào Vực Chủ và người đứng phía sau hắn.
Kiếm quang qua đi.
Hắc Bào Vực Chủ bị kiếm khí giảo sát thành hư vô tại chỗ, hài cốt không còn, Lãnh Hàn phía sau hắn và một đám hắc bào hộ pháp thì ngay cả thời gian cầu xin tha thứ cũng không có, lập tức bị giảo sát.
Cung điện phía sau đám người cũng bị một kiếm bổ ra, đại địa bị xé rách, có từng sợi kiếm khí quanh quẩn trong cái khe.
Hít!
Từng đợt hít khí lạnh vang lên, lúc này, ngoại trừ hai vị Vực Chủ Hỗn Loạn Chi Vực ra thì đã có không ít tán tu trong Hỗn Loạn Chi Thành bị hấp dẫn tới.
Nhìn thấy một màn này thì không khỏi bị rung động.
Quá mạnh.
Một kiếm, vẫn là lấy ngón tay làm kiếm, chém gϊếŧ một vị Vực Chủ Hỗn Loạn Chi Vực với toàn bộ cường giả dưới trướng.
Phải biết.
Hắc Bào Vực Chủ là đại năng Hóa Hải Cảnh, là tồn tại mà bình thường những tán tu bọn họ mong muốn mà không thể thành, bây giờ bị người ta một kiếm chém gϊếŧ.
Vị đại nhân này mạnh đến mức nào mới có thể làm được như vậy, không hổ là nhân vật có thể thu phục đại yêu Lôi Điểu.
Sau khi giải quyết toàn bộ người của Hắc Bào Vực Chủ một mạch, Hạ Hâm nhìn về phía hai vị Vực Chủ còn lại của Hỗn Loạn Chi Vực, nói: "Bây giờ cao thủ mạch người này đã bị bản tôn chém gϊếŧ, Lâm gia này chính là gia tộc của ái đồ của bản tôn, sau này hai người các ngươi ở Hỗn Loạn Chi Vực, thay bản tôn trông nom một chút đi."
Bây giờ đã gϊếŧ sạch cao thủ Hắc Bào Vực Chủ một mạch, hắn cũng không cần ở lại Hỗn Loạn Chi Vực, nên khởi hành tiến về vương triều Đại Hạ.
Hai người này là Vực Chủ Hỗn Loạn Chi Vực, e ngại uy áp của hắn, nếu như hắn mở miệng căn dặn hai người này trông nôm Lâm gia một chút, vì làm hắn vui lòng, chắc chắn hai người này sẽ tận tâm tận lực.
Sau này Lâm gia phát triển ở Hỗn Loạn Chi Vực cũng sẽ xuôi gió xuôi nước, chuyện sau này sẽ không cần hắn quan tâm nữa.
"Tuân pháp chỉ đại nhân, sau này hai người ta ở Hỗn Loạn Chi Vực, chắc chắn sẽ toàn lực nâng đỡ Lâm gia." Hai vị Vực Chủ chứng kiến sự kinh khủng của Hạ Hâm, bây giờ đâu dám không nghe theo lời Hạ Hâm.
Hơn nữa có thể mượn nhờ chuyện chiếu cố Lâm gia để móc nối quan hệ với vị đại nhân này, cớ sao bọn họ không làm.
"Ừm." Hạ Hâm gật gật đầu, sau đó quay qua nói với Lâm Hỏa Nhi bên cạnh: "Hỏa Nhi, ngươi thích con Lôi Điểu này không?"
"Thích con Lôi Điểu này sao? Thích chứ." Lâm Hỏa Nhi có chút không hiểu ý sư tôn, con Lôi Điểu này tu vi mạnh mẽ, lại đẹp như thế, đương nhiên là nàng thích rồi.
"Thích thì vi sư tặng cho ngươi làm thú cưỡi." Hạ Hâm cười nói.
"Thích thì thích, nhưng sư tôn không thể làm như vậy được!" Lâm Hỏa Nhi vội vàng từ chối: "Sao đệ tử xứng có được tọa kỵ mạnh mẽ như vậy được!"
Sau đó, nàng vừa mới dứt lời.
Hạ Hâm lập tức một chỉ điểm lên mi tâm Lâm Hỏa Nhi, một đạo ấn ký chủ tớ lập tức lạc ấn vào trong đầu Lâm Hỏa Nhi.
Đây là ấn ký chủ tớ hắn ký kết với đại yêu Lôi Điểu này, bây giờ hắn giao ấn lại cho Lâm Hỏa Nhi, từ bây giờ trở đi, Lâm Hỏa Nhi chính là chủ nhân của con Lôi Điểu này.
"Ngươi là đệ tử của vi sư, làm gì có chuyện không xứng, vi sư nói ngươi xứng thì ngươi xứng." Hạ Hâm nói.
"Sư tôn!" Trong lòng Lâm Hỏa Nhi vô cùng cảm động, đôi mắt rưng rưng.
Một lát sau.
Trực tiếp lớn khóc lên, sư tôn đối xử với nàng quá tốt, nàng quá cảm động!
Bốn phía, người của Lâm gia và hai vị Vực Chủ Hỗn Loạn Chi Vực với rất nhiều tán tu đến xem náo nhiệt xung quanh đều vô cùng hâm mộ mà nhìn Lâm Hỏa Nhi.
Có sư tôn như vậy thì có thể nói là quá hạnh phúc.
Tọa kỵ Hóa Hải Cảnh đại yêu, nói cho là cho ngay.
Sao bọn họ lại không có vận may như thế này, có thể bái vị này làm sư tôn!
"Được rồi, không còn nhỏ nữa, khóc nhè trước mặt mọi người thì còn ra thể thống gì nữa." Hạ Hâm cười nói.
"Ừm, Hỏa Nhi không khóc, chỉ vì Hỏa Nhi quá cảm động, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa có người nào đối xử với Hỏa Nhi tốt như vậy." Lâm Hỏa Nhi lau nước mắt nói.
"Ừm." Hạ Hâm nói: "Sau này cố gắng tu hành cho tốt, báo đáp sư tôn là được."
"Hỏa Nhi nhất định sẽ cố gắng tu hành gấp bội, tương lai báo đáp sư tôn." Lâm Hỏa Nhi kiên định nói.
"Được rồi, việc này đã xong, ngươi cho Lôi Điểu chở đám người Lâm gia các ngươi trở về Hạ Sơn Thành đi." Hạ Hâm nói: "Vi sư chuẩn bị rời khỏi Hỗn Loạn Chi Vực, đi vương triều Đại Hạ một chuyến, ngươi và đám người Lâm gia trở về, dàn xếp Lâm gia các ngươi xong thì đến vương triều Đại Hạ tìm vi sư là được."
"Vâng, sư tôn." Lâm Hỏa Nhi gật gật đầu.
Dặn dò xong, Hạ Hâm chia tay mọi người, trực tiếp chạy tới vương triều Đại Hạ.