Khương Lê ngẩn người trước lời nói đó, ngẩng đầu lên thấy Lâm Thanh Đại trông như sắp khóc.
“Được, được, được, tôi sẽ đi ngay.”
Khương Lê bật người ra khỏi giường, vội vàng nhặt quần áo dưới đất, luống cuống mặc vào, chỉ mong có thể bay ra ngoài ngay lập tức.
Nhìn theo bóng dáng cô rời đi, trong mắt Lâm Thanh Đại thoáng qua một tia tối tăm. Cô buông tay, để lộ đôi vai đầy vết bầm tím.
Khương Lê chạy một mạch đến cầu thang, tựa lưng vào tường thở dốc, cố gắng ổn định nhịp thở hỗn loạn, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
“Chị Khê Nguyệt, chị chắc chắn Khương Lê đã đến tối qua chứ?”
Tiếng Tô Linh vang lên từ dưới lầu, Khương Lê nhất thời tiến thoái lưỡng nan, cô nhìn quanh một vòng, may mà chưa ai phát hiện ra mình.
Vân Khê Nguyệt chống cằm, vẻ mặt có chút bối rối: “Chắc chắn mà, chị đã đích thân nhìn thấy cô ấy tiêm thuốc ức chế, còn bảo tài xế đưa cô ấy qua đây.”
“Nhưng em đã lục soát hết tất cả các phòng trong nhà rồi, không thấy bóng dáng cô ấy đâu cả.”
“Không, vẫn còn một nơi chúng ta chưa vào kiểm tra.”
Tô Linh cắt ngang lời, hơi ngẩng đầu, ánh mắt hướng về một căn phòng trên lầu.
Khương Lê kinh hãi trong lòng, đoán ngay được cô ta đang nói đến nơi nào.
Phòng của Lâm Thanh Đại.
Âm thanh của cầu thang gỗ vang lên từng tiếng lộc cộc, mỗi nhịp đều gõ mạnh vào tim Khương Lê, khiến cô không khỏi siết chặt ngực, từng bước chân bất giác lùi lại.
Trước đó, mẹ Tô Khanh đã nhắc nhở Tô Linh, đừng làm phiền Lâm Thanh Đại nghỉ ngơi nếu không có chuyện gì quan trọng, Tô Linh cũng có chút lo lắng, nếu gõ cửa bất ngờ liệu Lâm Thanh Đại có khó chịu không.
Trong lòng nghĩ vậy, Tô Linh không tự giác kéo tay Vân Khê Nguyệt: “Chúng ta trực tiếp gõ cửa như vậy có phải không hay lắm không?”
Vân Khê Nguyệt vỗ nhẹ tay cô, dịu dàng an ủi: “Đừng lo, lát nữa em cứ nói là dẫn chị lên thăm hỏi trưởng bối trong nhà.”
Hiện giờ trong lòng cô ta chỉ muốn bắt được điểm yếu của Khương Lê, không còn tâm trí lo xem Lâm Thanh Đại nghĩ gì.
Nghe tiếng bước chân dưới lầu càng lúc càng gần, Khương Lê hoảng loạn không tìm được lối thoát, vội vàng quay lại phòng của Lâm Thanh Đại.
Lâm Thanh Đại chưa kịp thay đồ, đã thấy Khương Lê quay trở lại. “Cô—”
Vừa định hỏi “sao cô lại quay về”, miệng cô liền bị Khương Lê bịt chặt.
Khương Lê chỉ tay ra ngoài cửa, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Thanh Đại rằng có người đang lên.
Cộc cộc cộc——
Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Linh nhẹ giọng hỏi từ bên ngoài: “Dì Lâm, dì dậy rồi ạ?”
Nhanh như chớp, Khương Lê xoay người trốn vào trong tủ quần áo, ra hiệu xin Lâm Thanh Đại giúp đỡ, rồi vội vàng đóng cửa tủ lại.
Lâm Thanh Đại lấy lại bình tĩnh, khẽ ho một tiếng rồi hỏi: “Có chuyện gì không?”
Bên ngoài, Tô Linh ngẩng đầu nhìn Vân Khê Nguyệt với vẻ lo lắng.
Thấy cô quá cẩn thận, Vân Khê Nguyệt đành lên tiếng: “Dì Lâm, là cháu, Vân Khê Nguyệt, cháu lên thăm dì ạ.”
Ánh mắt Lâm Thanh Đại thoáng qua tủ quần áo, khóe môi nở một nụ cười nhạt: “Không cần đâu, tôi chưa thay đồ, để hôm khác nhé.”
Vân Khê Nguyệt vẫn không bỏ cuộc, dùng khuỷu tay thúc Tô Linh, ra hiệu cô nghĩ cách.
Tô Linh nôn nóng, lỡ miệng nói: “Dì Lâm, tối qua có một người bạn của cháu uống say tìm đến, cháu tìm mãi không thấy, có phải bạn ấy ở chỗ dì không ạ?”
Lâm Thanh Đại phản bác: “Nếu là bạn của cháu, sao lại ở phòng của tôi được?”
“Nhưng cháu đã tìm hết các phòng rồi, chỉ còn phòng dì là chưa—”
Đúng lúc này, cửa phòng bất ngờ mở ra từ bên trong, Lâm Thanh Đại mặc chiếc áo ngủ dài, tựa lưng vào khung cửa, lười biếng nhướng mắt lên, vẻ mặt khó chịu.
“Tô Linh, dù cháu không coi tôi là trưởng bối, cũng không thể nói chuyện với tôi kiểu này được. Cháu không thấy mình quá đáng à?”
Tô Linh cứng họng, không biết đáp lời.
Bên cạnh, Vân Khê Nguyệt vội vàng lên tiếng: “Dì Lâm, Tô Linh chỉ là lo lắng muốn tìm bạn thôi, sợ có gì hiểu lầm.”
Lâm Thanh Đại lười biếng liếc mắt nhìn Vân Khê Nguyệt: “Mẹ cháu không dạy cháu rằng, khi đến nhà người khác không được tùy tiện làm phiền người lớn nghỉ ngơi sao?”
Bị nói vậy, sắc mặt Vân Khê Nguyệt thoáng hiện vẻ không vui, nhưng rất nhanh đã che giấu, chỉ cười gượng gạo, ánh mắt vẫn liếc nhìn vào trong phòng, cố tìm kiếm bóng dáng Khương Lê.
Khi ánh mắt của Vân Khê Nguyệt lia tới tủ quần áo, Lâm Thanh Đại lập tức đứng thẳng lên, chắn ngang tầm nhìn của cô ta, giọng điệu trở nên cứng rắn: “Còn việc gì nữa không? Nếu không thì tôi đóng cửa đây.”
Cô đặt tay lên cửa, định đóng lại nhưng phát hiện không đẩy được.
Nhìn xuống, cô thấy Vân Khê Nguyệt đang dùng chân chặn cửa, với vẻ cương quyết, không cho đóng cửa nếu không được nhìn.
Không khí xung quanh dần trở nên căng thẳng, ba người đứng ba phía, bế tắc không lối thoát.
Một tiếng "keng" vang lên từ tủ quần áo, giống như tiếng móc treo rơi trúng ván gỗ.
Trong khoảnh khắc, cả ba người đều nín thở.
Sau lưng Lâm Thanh Đại lập tức toát ra một lớp mồ hôi lạnh, khuôn mặt vẫn giữ bình tĩnh nhưng trong lòng thầm mắng Khương Lê sao lại bất cẩn như vậy.
Vân Khê Nguyệt trao đổi ánh mắt với Tô Linh, khiến Tô Linh tỉnh táo ngay lập tức.
Nhân lúc Lâm Thanh Đại còn đang bị Vân Khê Nguyệt thu hút sự chú ý, Tô Linh vội vàng lách người từ phía bên kia, định chen vào.
Lâm Thanh Đại nhìn thấy liền dang tay ngăn lại, nghiêm nghị nói: “Tô Linh, mẹ cháu đã dặn thế nào rồi, không được tùy tiện vào phòng của tôi.”
Thấy sắc mặt Lâm Thanh Đại thay đổi, Tô Linh lập tức mở miệng biện giải: “Dì Lâm, dì cho cháu nhìn một chút thôi, nếu không có ai, chúng cháu sẽ đi ngay.”
Thấy Lâm Thanh Đại kiên quyết không cho họ vào phòng, vẻ mặt của Vân Khê Nguyệt lập tức trở nên kỳ lạ, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“Dì Lâm, trong tủ quần áo có người thật à?”
Nghe câu nói này, sắc mặt Lâm Thanh Đại lập tức trầm xuống: “Vân Khê Nguyệt, đây là nhà của tôi, cô là một Alpha mà dám ngang nhiên xông vào thế này, cô có tin tôi gọi ngay cho mẹ của Tô Linh không?”