“Uy, nhị tiểu thư phải không? Xin lỗi vì đã làm phiền, cho tôi hỏi hôm nay cơm mà ngài mang đến là do ai trong nhà làm vậy?”
Hai ba tiếng trước, ở nơi Ngu Lê sinh sống tại Duy Cảng Uyển, Tần Sương Tuyết đã gọi điện cho Ngu Hi hỏi thăm.
Hiếm khi thấy Ngu Lê ăn được hơn nửa chén cháo mà không bị nôn ra, thậm chí còn ăn thêm một ít bánh kem.
Khi có thức ăn lót dạ, trông cô ấy cũng có vẻ tươi tỉnh hơn một chút.
Tần Sương Tuyết đã tán thành món ăn trong hộp, nên muốn hỏi Ngu Hi xem ai đã nấu để có thể mời về nấu cho Ngu Lê.
Sau khi Tần Sương Tuyết đặt câu hỏi, đầu dây bên kia dừng lại trong vài giây.
“Tần a di, con cũng không rõ lắm, chỉ là người giúp việc ở nhà chính thôi ạ. Con thấy hương vị khá ổn nên đã mang qua đây. Con sẽ tìm cơ hội hỏi công ty gia chính rồi báo lại dì sau.”
Giọng nói mềm mại của Ngu Hi truyền đến.
“Vậy tốt, thật cảm ơn con nhiều. Nhị tiểu thư, con bận rộn thì cứ làm việc đi, dì không làm phiền nữa.”
Không thể tìm ra ngay vị đầu bếp ấy, Tần Sương Tuyết hơi thất vọng, nhưng cũng không giục Ngu Hi.
Phần thức ăn còn lại, Tần Sương Tuyết không thử ăn tiếp mà để những món có vị đậm hơn cho thư ký và trợ lý của Ngu Lê, số còn lại được đóng gói cẩn thận và đặt trong tủ lạnh, để nếu Ngu Lê đói sau này, sẽ có đồ ăn phù hợp.
Vừa thu dọn xong, Tần Sương Tuyết định đi kiểm tra tình hình của Ngu Lê, thì Ngu Lê đã bước ra khỏi phòng.
Cô mặc một chiếc váy dài trắng với cúc đôi ở cổ, tay áo dài chạm đến đầu gối. Phần eo hơi xòe ra, làm nổi bật đường cong duyên dáng của cô. Mái tóc dài màu hạt dẻ đã được uốn xoăn, rối nhẹ trên vai, đuôi tóc uốn cong mềm mại, tăng thêm phần trưởng thành quyến rũ cho gương mặt sắc lạnh.
“Ngu tổng, lát nữa có buổi talk show trên kênh kinh tế tài chính của Cảng Thành, cô cần đến trước để thảo luận nội dung với đạo diễn. Ngoài ra, Will tiên sinh, tổng giám đốc bán hàng của tập đoàn vàng lớn nhất Úc, đã hẹn gặp cô tại khách sạn Tây Đốn vào chiều nay, vị trí đã được đặt sẵn...” Thư ký của Ngu Lê, một nữ Beta trẻ tuổi trong trang phục đen, thông báo lịch trình cho cô.
“Đại tiểu thư, sao cô lại ra ngoài trong tình trạng thế này? Cô cần nghỉ ngơi nhiều hơn,” Tần Sương Tuyết lo lắng nói, thấy Ngu Lê chuẩn bị ra ngoài.
Tần Sương Tuyết đã nghĩ rằng Ngu Lê sẽ làm việc ở nhà, ai ngờ cô lại ra ngoài nhanh như vậy.
“Tần a di, con không sao. Có vài việc đã lên lịch trước, không thể thất hẹn được. Dì hãy về bệnh viện trước đi. Bên con có nhiều người, nếu không thoải mái, con sẽ không cố ép mình đâu.” Ngu Lê trả lời nhẹ nhàng, vẻ mặt bình tĩnh.
Ngu Hi đã thấy tình hình của cô ấy rồi, Ngu Lê không thể nào né tránh mãi được.
Tần Sương Tuyết hiểu rằng quyết định của Ngu Lê không thể thay đổi, bà thở dài trong lòng.
Dù Ngu Lê vừa ăn một chút, trông có vẻ tươi tỉnh hơn, nhưng thực tế chỉ là bề ngoài. Với sức chịu đựng của cô, dù có tốt hơn trước đôi chút, tình trạng cơ thể không thoải mái cũng chỉ giảm đi chút ít. Tần Sương Tuyết biết điều đó nhưng không thể ngăn cô lại.
Bà chỉ có thể chuẩn bị thuốc khẩn cấp cho Ngu Lê và nhắc nhở thêm vài điều cần chú ý.
Ngu Lê cùng thư ký và trợ lý ra ngoài, đi thang máy xuống tầng hầm đỗ xe, rồi lên xe rời đi. Bên ngoài mưa gió không làm ảnh hưởng đến họ.
“Ngu tổng, em nghe từ bên truyền thông rằng đại thiếu gia đã mua các bài PR chuẩn bị đăng ngay sau buổi talk show, nhằm bôi nhọ cô. Xem ra họ sẽ thất vọng. Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ tuyển cử nhiệm kỳ mới, nhiều người đang dõi theo cô. Mấy cổ đông lớn cũng muốn ủng hộ phía đại thiếu gia, họ không nghĩ công ty phát triển được như bây giờ là nhờ ai, chỉ vì tình trạng sức khỏe của cô mà họ lại nghi ngờ và lựa chọn như vậy, thật bất công.” Trợ lý báo cáo và không quên bày tỏ sự bất bình cho Ngu Lê.
Ngu Lê chỉ liếc nhìn trợ lý trẻ tuổi và không nói gì thêm. Sau mười mấy năm lăn lộn, cô không thể dễ dàng buông tay.
Tuy nhiên, nếu kỳ tuyển cử tới mà cô không vượt qua được kỳ nhiệt, mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền toái.
Khi nghĩ đến phòng họp toàn Alpha với hương tin tức tố lẫn lộn, Ngu Lê chỉ thấy buồn nôn và cảm giác đau nhức ở tuyến cổ trở lại. Nhưng cô không để tâm thêm và tiếp tục làm việc.
“À đúng rồi, Ngu tổng, dạo này Tống Phi Ngọc đang theo đuổi nhị tiểu thư. Hôm nay nhị tiểu thư đã đăng trạng thái độc thân lên mạng, có lẽ đã chia tay. Không ngoài dự đoán, cô ấy sẽ sớm kết giao với Tống Phi Ngọc. Tiệc sinh nhật nhị tiểu thư được tổ chức ở Victoria, do Tống Phi Ngọc đứng ra sắp xếp. Xem ra đại thiếu gia đã kéo nhị tiểu thư vào cuộc. Với sự hậu thuẫn của Tống gia, đại thiếu gia lại tăng thêm cơ hội chiến thắng.” Trợ lý nói tiếp.
Tin tức này khiến thần sắc lãnh đạm của Ngu Lê hơi dao động.
Ngu Lê có chút ấn tượng về bạn gái nhỏ của Ngu Hi. Cô ấy cao, gầy, diện mạo không tệ nhưng có vẻ nhút nhát, luôn né tránh Ngu Lê mỗi khi thấy cô như chuột thấy mèo.
Ngu Hi từng phàn nàn rằng bạn gái nhỏ này rất nhạt nhẽo, nhưng Ngu Lê không quan tâm nhiều và tiếp tục nghe báo cáo về tình hình gần đây.
Sau đó, Ngu Lê xuống xe và chuẩn bị tham gia talk show như kế hoạch, với phong thái mạnh mẽ và lãnh đạm, chẳng ai có thể tưởng tượng rằng đây là một Omega đang trong kỳ nhiệt, vừa trải qua những ngày khó khăn chỉ với một bữa ăn trọn vẹn.
Trong khi đó, tại Victoria, hàng trăm người bận rộn chuẩn bị cho tiệc sinh nhật buổi tối.
Ngu Hi đứng trước gương, nhìn thấy chính mình trong chiếc váy tiên nữ do nhà thiết kế nổi tiếng Ren tạo ra. Cô nở một nụ cười ngọt ngào, trông như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích, hoàn hảo từ đầu đến chân với vẻ đẹp tinh tế, quý phái và đáng yêu.
Chỉ có một điều khiến Ngu Hi không hoàn toàn hài lòng: cả buổi sáng và trưa, cô đều phải ăn những món không hợp khẩu vị, khiến dạ dày được nuôi dưỡng kỹ lưỡng của cô cảm thấy khó chịu.
Cô nghĩ đến Diệp Tri Tầm... Trước đó, cô nhận được cuộc gọi từ Tần Sương Tuyết, bác sĩ gia đình của nhà họ Ngu, thông báo rằng ngay cả người kén chọn như Ngu Lê cũng khen ngợi đồ ăn do Diệp Tri Tầm nấu. Bác sĩ còn muốn hỏi tên đầu bếp là ai. Khoảnh khắc đó, Ngu Hi có chút ích kỷ, không muốn Ngu Lê biết.
Cô hơi hối hận khi đã đưa đồ ăn đó cho Ngu Lê. Nhưng may mắn là cô chưa nói với chị gái về việc ai đã nấu. Đến lúc đó, cô có thể tùy tiện tìm một người giúp việc nấu ăn giỏi để lấp liếʍ chuyện này.
"Tiểu công chúa của ta, ngươi đẹp như vậy, còn gì không hài lòng sao?" Một giọng nói ngả ngớn vang lên bên tai Ngu Hi. Đứng sau cô là Tống Phi Ngọc, một nữ Alpha xinh đẹp cao ráo, người đang theo đuổi cô hiện tại.
“Nếu trang sức này là do DAWN thiết kế thì tuyệt hơn,” Ngu Hi quay lại, hơi cong đôi môi đỏ mọng và dùng giọng làm nũng nói.
“Tiểu công chúa, DAWN cần phải đặt trước nửa năm. Sinh nhật lần tới, ta chắc chắn sẽ làm ngươi hài lòng,” Tống Phi Ngọc mỉm cười và nhẹ nhàng chạm vào Ngu Hi, ghé sát tai cô thì thầm.
Khuôn mặt Ngu Hi đỏ bừng, tuyến thể ở cổ cũng hiện lên một sắc đỏ, bầu không khí ái muội giữa hai người càng thêm đậm đặc. Tống Phi Ngọc là người già dặn trong tình trường, còn Ngu Hi chỉ như một cô cừu non ngây thơ, chưa hiểu sự đời.
Ngu Hi cảm thấy tò mò với từng cử chỉ của Tống Phi Ngọc, và cô không bài xích cảm giác này. Ngược lại, cô thầm nghĩ, thì ra gần gũi với Alpha có thể khiến người ta ngượng ngùng, tim đập nhanh như vậy. Còn Diệp Tri Tầm, người luôn lạnh lùng và cẩn trọng như một cỗ máy, chưa bao giờ đối xử với cô như thế. Ở bên Diệp Tri Tầm thực sự không thú vị chút nào.
Khi Tống Phi Ngọc đang chuẩn bị tiến thêm một bước, tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí ái muội giữa hai người.
"Ca, sao anh trông không vui vậy?" Ngu Hi mở cửa và thấy anh trai Ngu Khải với khuôn mặt cau có.
"Em không nghe tin Ngu Lê đang trong kỳ tình nhiệt và phải truyền dịch sao? Chị ấy còn không thể ra khỏi phòng, thế mà đài truyền hình bảo rằng chị ấy vẫn theo lịch trình. Chiều nay chị ấy còn phải đến gặp khách hàng ở khách sạn Tây Đốn." Ngu Khải tức giận nói, cảm giác như những gì anh đã sắp xếp đều vô ích.
"Em nghe nói đúng như vậy, có lẽ chị ấy đang cố gắng chịu đựng." Sắc mặt Ngu Hi không tốt lắm, cảm giác như anh trai đang trách cô đã đưa tin sai.
"Ngu ca, chuyện này khó đến mức phải làm vậy sao? Ta biết vài người quản lý ở khách sạn Tây Đốn. Nếu cần, có thể giúp để chị ấy không phải tham dự," Tống Phi Ngọc mỉm cười nói.
"Ồ? Tống tiểu thư, chúng ta ra ngoài nói chuyện." Ngu Khải cười đáp.
“Tiểu Hi công chúa, ngươi chơi điện thoại một lát đi, ta sẽ quay lại ngay.” Tống Phi Ngọc nói với Ngu Hi rồi cùng Ngu Khải đi ra ngoài tìm chỗ khác để nói chuyện.
Mặc dù họ không nói trực tiếp trước mặt Ngu Hi, nhưng những lời vừa rồi cũng đủ để cô đoán được rằng họ đang bàn luận điều gì đó không hay.
Ngu Lê chưa bao giờ làm gì tổn thương Ngu Hi, thậm chí còn thường tặng cô những món quà nhỏ. Sắc mặt Ngu Hi thay đổi, đôi tay mảnh mai nắm chặt rồi lại buông, cuối cùng cô nhìn vào gương và thử nở một nụ cười ngọt ngào.
Bên ngoài, trời mưa càng lúc càng nặng hạt. Sóng biển vỗ vào bờ của vịnh Victoria, khiến con thuyền lớn hơi chao đảo, tạo ra những đợt bọt biển cao hơn.
Diệp Tri Tầm đến khách sạn Tây Đốn lúc đã hơn 3 giờ chiều. Trong mắt người khác, Diệp Tri Tầm luôn giữ vẻ bình tĩnh và ổn định, như thể không có điều gì có thể làm xáo trộn cảm xúc vững chãi của cô.
Nhưng khi nhìn thấy một quảng cáo ở góc phố, cô không thể ngăn mình xúc động. Để có thể níu kéo Ngu Hi, Diệp Tri Tầm đã làm điều táo bạo nhất mà cô từng làm trong đời.
Cô lén đến cửa hàng và mua một vài loại thuốc “Alpha trạm xăng dầu” với các công dụng khác nhau.
Nhìn vào bao bì, tất cả đều là sản phẩm hợp pháp từ những nhà máy uy tín. Uống một viên chắc chắn sẽ không sao. Nếu may mắn có tác dụng, nó có thể giúp cô giành lại Ngu Hi.
Với suy nghĩ đó, Diệp Tri Tầm mua thuốc và ngay lập tức chọn viên có công dụng nhẹ nhất, rồi bí mật nuốt nó mà không cần nước khi đang ngồi trên xe taxi.
Đến khách sạn Tây Đốn, cô cảm thấy người mình bắt đầu nóng lên, đầu hơi choáng, miệng khô, và có cảm giác ngứa ngáy, đau đớn ở tuyến thể. Như thể có thứ gì đó đang trồi lên từ bên trong.
Cảm giác giống như cô đang bị cảm lạnh. Có thể cô thực sự bị cảm vì trước đó đã dính mưa. Hoặc đó có thể là tác dụng của thuốc.
Diệp Tri Tầm không rõ ràng lắm, từ xe taxi trên dưới tới, mang theo nhϊếp ảnh bao cùng đóng gói phong kín ở bình giữ ấm cà phê đến khách sạn đại đường.
“Nữ sĩ, yến hội thính sinh nhật yến đã hủy bỏ, ngài không biết sao?” Diệp Tri Tầm đến trước đài đăng ký đưa ra thư mời, trước đài đối Diệp Tri Tầm nói.
“……” Diệp Tri Tầm cứng lại, không nghĩ tới Ngu Hi sắp đến sinh nhật cùng ngày lại thay đổi địa điểm tổ chức.
Tây Đốn khách sạn lớn yến hội thính dự định hảo lại lâm thời hủy bỏ, phải bồi thường cho khách sạn một số tiền.
Nếu Ngu Hi hủy bỏ nơi này sinh nhật yến, khẳng định là thay đổi địa phương, rốt cuộc thay đổi địa phương nào, Diệp Tri Tầm quyết định đi tìm người hỏi một chút.
Diệp Tri Tầm ngồi xuống ghế sofa trong đại sảnh, lấy ra nhϊếp ảnh trong bao, cố gắng kết nối wifi của khách sạn, muốn hỏi một chút Ngu Hi qua WeChat, nhưng gửi tin nhắn cũng không có ai hồi đáp. Cô nhìn vòng bạn bè mới biết được Ngu Hi đã thay đổi địa điểm sinh nhật thành Victoria hào.
Victoria hào ở bên kia vịnh, muốn đến đó có chút khó khăn.
Diệp Tri Tầm mím môi, suy nghĩ một chút, quyết định trước hết đi tới cảng bên kia, trên đường sẽ tra cứu xem có con đường nào có thể đi đến.
Diệp Tri Tầm bỏ đồ vật vào trong bao, khi định đứng lên thì thấy một chiếc xe thương vụ màu đen quen thuộc dừng ở cửa khách sạn, từ trong xe bước ra một người phụ nữ.
Diệp Tri Tầm vừa đứng dậy, cả người đã lùi xuống.
Là Ngu Lê.
Diệp Tri Tầm không nghĩ tới có thể ở Tây Đốn khách sạn lớn gặp được Ngu Lê.
Cô thu mình lại trên ghế sofa, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, nghĩ chờ Ngu Lê rời đi rồi sẽ ra ngoài.
Ngu Lê đi giày cao gót, tiếng bước chân vang lên trên sàn nhà khách sạn, khiến Diệp Tri Tầm lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Khi Ngu Lê bước vào, Diệp Tri Tầm cảm thấy trong không khí khách sạn dường như xuất hiện một loại hương vị đặc biệt.
Không phải rõ ràng, nhưng lại giống như hương thơm của hoa quả.
Hương vị này bay đến chóp mũi Diệp Tri Tầm, làm cô vốn đã căng thẳng lại càng thêm căng thẳng.
Hương vị ấy như một chiếc lông chim mềm mại nhẹ nhàng, dùng lực rất nhẹ cào vào hàm răng của Diệp Tri Tầm.
Cô cắn chặt răng, cố gắng xem nhẹ mùi hương từ Ngu Lê.
Chẳng bao lâu, Ngu Lê lên thang máy rời đi.
Diệp Tri Tầm nhẹ nhõm thở ra, định đứng dậy lần nữa, nhưng vừa mới đứng dậy, cô đã cảm thấy đầu óc choáng váng, và một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ lan tỏa từ vị trí hàm răng, giống như chất lỏng lạ lùng, khiến Diệp Tri Tầm cảm thấy như sắp chảy nước miếng vì món ăn ngon.
Cùng lúc đó, tiếng cảnh báo của khách sạn vang lên.
“Vị này nữ sĩ, ngài đang phóng thích thông tin tố vượt quá tiêu chuẩn quy định, chúng tôi khuyến nghị ngài đi phòng cách ly nghỉ ngơi trong chốc lát. Nếu ngài cần hỗ trợ ức chế, chúng tôi sẽ giúp ngài. Nếu ngài khăng khăng không đi phòng cách ly, khách sạn sẽ có trách nhiệm báo cáo xử lý.” Một nhân viên khách sạn, một beta, nói với Diệp Tri Tầm, biểu cảm có phần nghiêm túc.
Tại Cảng Thành, việc Alpha và Omega phóng thích thông tin tố nơi công cộng có một tiêu chuẩn giá trị, và nếu vượt quá sẽ bị coi là trái pháp luật.
Lúc này, Diệp Tri Tầm cũng cảm thấy thông tin tố của mình như bị cái gì đó mở ra, trào ra giống như áp lực, khiến cô cảm thấy không thể kiểm soát được.
“Xin lỗi, xin hãy giúp tôi khai một gian phòng cách ly.” Diệp Tri Tầm nói.
Trong trạng thái hiện tại, cho dù tìm được Ngu Hi cũng sẽ quá thất lễ.
Diệp Tri Tầm không nghĩ tới, loại thuốc đó đối với cô lại có tác dụng mạnh mẽ như vậy.
Cô chỉ có thể đi đến phòng cách ly trước.