Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 76

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi tắm xong Trình Hạ nằm trên giường, ôm điện thoại lướt weibo.

Còn chưa đọc hết bình luận thì điện thoại đột nhiên vang lên, là cuộc gọi thoại đến từ Bùi Thiệu Ngạn.

Trình Hạ nghi hoặc bắt máy: “Tiểu Ngạn?”

Bùi Thiệu Ngạn tức giận thở gấp: “Anh mau đến xem anh em đi, em thực sự phục anh ấy rồi!”

Trình Hạ lo lắng ngồi dậy: “Anh em làm sao vậy? Có phải hôm nay uống rượu trong tiệc đóng máy nên khó chịu không?”

Bùi Thiệu Ngạn dở khóc dở cười: “Anh ấy đến kỳ mẫn cảm rồi!”

Trình Hạ: “…”

Lẽ nào anh Bùi không biết kỳ mẫn cảm của mình là khi nào sao? Không chuẩn bị trước thuốc ức chế Alpha à? Đừng chỉ thấy Alpha này năng lực làm việc mạnh mẽ, gặp phải bất cứ chuyện gì đều là dáng vẻ bình tĩnh điềm đạm, thế nhưng sinh hoạt thường ngày lại qua loa đại khái, không ngờ đến kỳ mẫn cảm của mình cũng không nhớ.

Đây là điều mà giáo viên nhiều lần nhấn mạnh trong môn sinh lý thời cấp ba.

Omega mỗi năm phát tình một lần, cần phải tiêm thuốc ức chế tác dụng kéo dài để khống chế, kỳ mẫn cảm của Alpha cũng như vậy. Nếu không chuẩn bị thuốc ức chế trước, ngộ nhỡ Alpha đột nhiên bước vào kỳ mẫn cảm ở nơi công cộng, vậy nhất định sẽ như một con dã thú mất đi lý trí, điên cuồng tấn công tất cả các Omega chưa bị đánh dấu đi ngang qua xung quanh, vô cùng đáng sợ, xử lý không tốt còn có thể bị cảnh sát bắt đi cưỡng chế tiêm thuốc an thần, đồng thời tạm giam để giáo dục.

Chắc chắn là do gần đây Anh Bùi quá bận, nhất thời không chú ý?

Trình Hạ vừa nhanh chóng thay quần áo, vừa lo lắng hỏi: “Hiện tại anh ấy thế nào? Tiểu Ngạn em có mang theo thuốc ức chế Alpha không?”

Bùi Thiệu Ngạn rất muốn hộc máu: “Em chỉ mang theo thuốc che giấu tin tức tố, căn bản không dùng được! Anh nhanh qua đây giúp đi, cứ tiếp tục thế này em sợ anh ấy sắp phá nhà mất thôi!”

Trình Hạ: “…”

Không thể tưởng tượng được cảnh Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh khôn ngoan phát điên đến phá nhà.

Trình Hạ mang giày rồi ra ngoài. Cậu mở cửa, nhìn xung quanh, xác nhận hành lang không có ai, lúc này mới nhanh chóng chuồn đến cửa phòng Bùi Thiệu Trạch ấn chuông. Bùi Thiệu Ngạn đã sớm đợi ở cửa, Trình Hạ vừa gõ thì cậu ta đã lập tức mở ra để Trình Hạ vào phòng, đau khổ nói: “Em cũng là cách mới gọi anh, anh xem tiếp theo nên làm thế nào đây? Gọi xe cấp cứu, hay là… anh giúp anh ấy?”

Trình Hạ nghĩ thầm, mặc dù gọi xe cấp cứu 120 cưỡng ép áp giải Bùi Thiệu Trạch đến bệnh viện cũng có thể giải quyết vấn đề, nhưng xe cấp cứu chạy đến đâu cũng là tiếng còi “Ú ú ú ú”, nếu thực sự gọi xe vào khách sạn khiêng Bùi Thiệu Trạch đi bệnh viện, đoán chừng sáng sớm mai, tin tức “CEO của giải trí Thiên Toàn mất kiểm soát trong kỳ mẫn cảm được 120 đưa đến bệnh viện cấp cứu” sẽ được đăng lên tiêu đề tin tức xã hội.

Vậy thì quá mất mặt.

Trình Hạ ho nhẹ một tiếng, nói: “Gọi xe cấp cứu thì thôi đi, dẫu sao anh trai em cũng là ông chủ Thiên Toàn, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt.”

Bùi Thiệu Ngạn nhìn Trình Hạ: “Anh bằng lòng…”

Trình Hạ đỏ mặt gật đầu: “Anh giúp anh ấy giải quyết.”

Bây giờ hai người là quan hệ người yêu, giúp Alpha của mình vượt qua kỳ mẫn cảm cũng là hợp tình hợp lý.

Bùi Thiệu Ngạn cười tít mắt nói: “Vậy thì tốt quá! Em rút lui trước, các anh bên này nếu cần gì thì cứ gọi điện thoại cho em.”

Trình Hạ đáp: “Yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt anh ấy.”

Dẫu sao môn sinh lý của cậu cũng đạt điểm tối đa, so với Alpha không chăm chỉ học tập như anh Bùi thì giỏi hơn nhiều.

Bùi Thiệu Ngạn xoay người rời đi, lúc này Trình Hạ mới theo mùi tin tức tố đến phòng tắm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Tin tức tố xộc thẳng vào mặt như một làn sóng ngất trời, suýt chút nữa khiến chân Trình Hạ mềm nhũn trong chớp mắt!

Tin tức tố của Alpha quá mạnh mẽ, mùi vị nồng đậm dày đặc bao trùm lấy Trình Hạ, xâm nhập vào từng lỗ chân lông, nhanh chóng nuốt chửng cậu, Trình Hạ lập tức duỗi tay đỡ bồn rửa mặt bên cạnh, này mới khiến bản thân đứng vững.

Mà Alpha đứng ở trung tâm nơi giải phóng tin tức tố, lúc này đang điên cuồng xối nước lạnh, vòi hoa sen trên đầu đã mở lớn hết mức, nước lạnh tạt vào người anh, cả cơ thể đều vì dội nước lạnh mà trở nên cứng ngắc, căng thẳng.

Cơ thể Alpha cao lớn thon gọn, bày mặt gợi cảm nhất của bản thân ra trước mắt Trình Hạ.

L*иg ngực cường tráng của đàn ông trưởng thành kết cấu rõ ràng, cơ bụng tám múi đều đặn khiến người ta tim đập loạn nhịp không thôi, còn có…

Trình Hạ nhìn thấy thứ không nên nhìn, hai má lập tức đỏ bừng.

L*иg ngực rắn chắc của Bùi Thiệu Trạch đang nhấp nhô kịch liệt, phát hiện có người tiến vào phòng tắm, anh nghĩ đó là em trai Bùi Thiệu Ngạn, bèn khàn giọng nói: “Thiệu Ngạn, mau gọi điện thoại cho bác sĩ Tần…”

Trình Hạ bước đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Anh Bùi, là em.”

Bùi Thiệu Trạch quay đầu lại.

Hai mắt Alpha đỏ ngầu, rõ ràng là sắp sụp đổ, trong tầm nhìn mơ hồ xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh, mùi cam nhàn nhạt trên người thấm vào lòng người, ánh mắt thiếu niên lo lắng nhìn anh, đối diện với đôi mắt khiến người nhớ mong đó, não Bùi Thiệu Trạch “ong” một tiếng, giống như bị đoản mạch do tia lửa bắn ra sau khi hai sợi dây điện tiếp xúc với nhau.

Anh đã không biết mình nên làm gì, chỉ theo bản năng kéo Trình Hạ vào lòng, đè lên tường mà hôn mãnh liệt.

“Ưm…” Đầu Trình Hạ va vào tường, bị đυ.ng đến mức nổ đom đóm mắt.

Vốn dĩ cậu muốn duỗi tay tắt vòi hoa sen, kết quả lại bị Bùi Thiệu Trạch đè thế này, tay còn chưa kịp chạm đến công tắc vòi sen, nụ hôn đã ùn ùn rơi xuống. Hai tay cậu bị Bùi Thiệu Trạch dùng sức ấn lên tường, căn bản không có cách nào để phản kháng.

Bùi Thiệu Trạch đã mất lý trí, nụ hôn cũng trở nên không chút quy tắc.

Nụ hôn thô bạo như dã thú đang ngấu nghiến con mồi, mang theo du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt, hơi thở nóng bỏng xộc vào khoang mũi, đôi môi đè mạnh ngậm lấy cánh môi mềm mại của thiếu niên, gần như muốn nuốt chửng Trình Hạ vào bụng.

Trình Hạ bị hôn toàn thân như mềm nhũn, cánh môi nhanh chóng bị cắn sưng lên.

Bị bao phủ bởi tin tức tố mạnh mẽ của Alpha, Trình Hạ hoa mắt chóng mặt, đầu óc trống rỗng. Nước lạnh trên đầu xối xuống làm quần áo của cậu lại ướt thêm lần nữa, nhưng cậu không hề cảm thấy lạnh, hơi thở nóng bỏng của Alpha phả vào mũi, khiến gương mặt cậu cũng sắp bùng cháy đến nơi.

Trình Hạ run rẩy kêu lên: “Anh, anh Bùi… Ưm…”

Bùi Thiệu Trạch không đáp, vẫn đè cậu lại điên cuồng gặm cắn.

Trong không khí bỗng nhiên truyền đến mùi máu tươi, môi Trình Hạ vậy mà lại bị Bùi Thiệu Trạch cắn rách rồi.

Có lẽ là bị mùi máu tươi kí©h thí©ɧ, Bùi Thiệu Trạch khôi phục chút tỉnh táo.

Anh đột nhiên dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thiếu niên trước mặt.

Phát hiện bản thân vậy mà lại cắn rách môi Trình Hạ, cảm giác tự trách mãnh liệt xông lên não, Bùi Thiệu Trạch đè nén cảm giác kích động muốn hung hăng xâm chiếm người trước mặt, khàn giọng nói: “Trình Hạ, sao em lại ở đây?”

Trình Hạ được kéo lại lý trí, nhẹ giọng nói: “Anh đến kỳ mẫn cảm, em đến giúp anh.”

Bùi Thiệu Trạch cau mày buông Trình Hạ ra: “Mau ra ngoài, tình hình của anh không ổn, sẽ làm em bị thương…”

Trái tim Trình Hạ tức khắc nhũn ra.

Alpha này đến giờ mà vẫn còn cậy mạnh, thậm chí lo lắng làm hại đến cậu, lại còn bảo mình rời đi?

Alpha đang trong kỳ mẫn cảm, nếu không tiêm thuốc ức chế hoặc đánh dấu Omega, sẽ bị tin tức tố bức điên!

Trình Hạ nhanh chóng tắt vòi sen, đôi mắt trong veo nhìn Bùi Thiệu Trạch, nhẹ nhàng nói: “Anh Bùi, anh là người yêu em, chúng ta yêu thích lẫn nhau, cho nên anh làm gì với em… Em đều không bận tâm.”

Bùi Thiệu Trạch biết cơ thể mình bất thường, loại xung động như dã thú hung ác đang không ngừng nghiền nát lý trí anh.

Nhưng anh vừa mới cắn Trình Hạ chảy máu, nếu như mặc kệ cho mình tiếp tục trong lúc này, anh thực sự không thể đảm bảo bản thân sẽ có thể khống chế tốt sức mạnh… Anh sợ mình mất đi lý trí, thô bạo lỗ mãng, làm Trình Hạ bị thương nặng.

Sao anh nỡ để Trình Hạ bị thương được?

L*иg ngực Bùi Thiệu Trạch nhấp nhô kịch liệt, tay nắm chặt thành quyền chống lên tường phòng tắm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đôi mắt tràn đầy tơ máu, giọng nói cũng khàn đến cực điểm: “Anh không muốn làm em bị thương… Anh… Sắp không kiểm soát được mình nữa rồi… Gọi bác sĩ tới…”

Trình Hạ đảo mắt, nhanh chóng hiểu được mối băn khoăn của anh Bùi.

Alpha trong kỳ mẫn cảm quả thực khá điên cuồng, có thể làm tổn thương Omega, thậm chí khiến phía sau Omega nứt toác nguy hiểm, Bùi Thiệu Trạch đến hiện tại vẫn dùng lý trí sót lại kiềm chế bản thân, lo lắng mình sẽ làm tổn thương đối phương.

Trong lòng Trình Hạ lập tức được rót vào một dòng nước ấm. Anh ấy thực sự rất yêu mình nhỉ? Cho nên cho dù trong kỳ mẫn cảm cũng không muốn làm loạn, sợ tổn thương đến mình. Alpha khắc chế như vậy, thật là một kho báu hiếm có trên thế giới.

Bùi Thiệu Trạch sắp mất kiểm soát, Trình Hạ vẫn còn lý trí, cậu chạm vào vị trí tuyến thể sau gáy mình, nhẹ giọng nói: “Anh Bùi, anh có thể đánh dấu tạm thời cho em, như vậy sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều… Đừng sợ làm đau em, cắn ở đây sẽ không sao hết.”

Cái này cũng đã tay nắm tay chỉ dạy rồi, anh Bùi cũng nên biết chứ nhỉ?

Trình Hạ khẽ nghiêng đầu, vành tai đỏ bừng, để lộ cần cổ thon dài trắng nõn trước mặt Bùi Thiệu Trạch.

Ánh mắt Bùi Thiệu Trạch lập tức tối sầm.

Cần cổ thiếu niên vô cùng xinh đẹp, làn da trắng nõn căng mịn, dưới da sau gáy ẩn dấu một tuyến thể, đây chính là vị trí quan trọng giải phóng tin tức tố của Omega, cũng là cơ quan mỏng manh nhất, mẫn cảm nhất trên cơ thể Omega.

Trái tim Bùi Thiệu Trạch đập dữ dội.

Anh đưa tay ra, dùng ngón cái nhẹ nhàng chạm vào sau gáy Trình Hạ.

Quả nhiên thiếu niên giống như xấu hổ rụt cổ lại, nhưng rất nhanh lại đỏ mặt đưa cổ đến bên miệng Bùi Thiệu Trạch: “Cắn ở đây là tốt rồi…”

Bùi Thiệu Trạch run rẩy hôn lên gáy thiếu niên, dùng răng từ từ đâm vào da cậu.

“Ưm…”

Cơ thể Trình Hạ đột nhiên căng cứng.

Răng đâm xuyên vào tuyến thể, toàn thân cậu giống như bị điện giật mất kiểm soát run lên cầm cập, cảm giác này thực khiến cho người ta cảm thấy thẹn thùng, nhưng nghĩ đến người phía sau là anh Bùi của cậu, Trình Hạ lập tức không quan tâm gì nữa.

Trình Hạ dùng hai tay chống lên bồn rửa mặt, nhắm mắt lại âm thầm chịu đựng.

Bùi Thiệu Trạch phát hiện, sau khi nếm thử mùi vị tuyến thể của Trình Hạ, quả nhiên cơ thể thoải mái hơn, giống như cảm xúc kìm nén cuối cùng cũng tìm được lối thoát khơi thông, như lữ khách đói khát lâu ngày trên sa mạc rốt cuộc cũng phát hiện ra ốc đảo đầy ắp nguồn nước…

Thanh ngọt bất ngờ, mỹ vị.

Anh ôm chặt Trình Hạ, dùng sức cắn xuống.

Tuyến thể hoàn toàn bị xuyên thủng, tin tức tố của Alpha tuôn ra mãnh liệt, toàn thân Trình Hạ mềm nhũn, hai chân run rẩy gần như sắp đứng không vững, hai tay cậu phải bám chặt thành bồn mới giữ cho mình không đến mức mất mặt trượt xuống đất.

Mùi mộc hương nồng đậm điên cuồng rót vào tuyến thể, dọc theo dòng máu chầm chậm chảy đi khắp cơ thể Omega, toàn thân giống như bị nhuộm mùi tin tức tố của Bùi Thiệu Trạch, lông mi Trình Hạ run rẩy kịch liệt, cảm nhận sự dung hợp tin tức tố mà trước đây chưa từng trải qua.

Khoảnh khắc đó, dường như linh hồn bọn họ đã được hợp nhất lại với nhau.

Sau gáy bị cắn hiện ra một hàng dấu răng rõ ràng, trên da cũng hơi rỉ máu.

Tuyến thể yếu ớt hoàn toàn bị xuyên qua, Omega trong lòng liên tục run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu của Bùi Thiệu Trạch dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo.

Tin tức tố trong phòng đã nhạt hơn vừa nãy rất nhiều, lý trí của Bùi Thiệu Trạch cuối cùng cũng quay trở lại.

Do tin tức tố của Alpha sắp mất khống chế cuối cùng cũng được trút bỏ, Bùi Thiệu Trạch dần bình tĩnh lại, anh cúi đầu cẩn thận nhìn thiếu niên trong lòng mình, mới nãy không có chừng mực, lại cắn rách da của Trình Hạ, vết máu đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình. Truyện Cung Đấu

Bùi Thiệu Trạch vô cùng đau lòng, vội vàng ôm ngang thiếu niên đang run rẩy lên, thuận tay cầm lấy chiếc khăn bông khô lau đi nước lạnh trên người. Anh ôm Trình Hạ đến phòng ngủ, lo lắng cậu sẽ bị cảm lạnh, vội vàng kéo chăn đắp lên người cậu.

Trình Hạ bị đánh dấu tạm thời, hai mắt đã mất đi tiêu cự, thoạt nhìn có vẻ hơi yếu đuối.

Bùi Thiệu Trạch ôm Trình Hạ vào lòng, hôn lên trán thiếu niên, dịu dàng nói: “Sau gáy chảy máu rồi, còn đau không?”

Trình Hạ từ từ tỉnh táo lại, vùi mặt vào trong lòng Bùi Thiệu Trạch, nhỏ giọng nói: “Không đau.”

Bùi Thiệu Trạch: “…”

Bây giờ anh mới hiểu kỳ mẫn cảm là như thế nào, Alpha sẽ bị tin tức tố khiến cho đầu óc choáng váng, làm ra một số việc điên cuồng như dã thú. May mà Trình Hạ tới, nếu không anh thật sự không biết khi mình mất kiểm soát sẽ làm ra những chuyện xấu gì.

Bùi Thiệu Trạch nghĩ lại còn rùng mình.

Lần trước sau khi nghe nói Omega sẽ mang thai, anh đã đặc biệt tra kiến thức sinh lý của Omega, biết được có một không gian bí ẩn trong cơ thể Omega, có thể sinh con nối dõi. Nhưng, Alpha có kỳ mẫn cảm… Anh thực sự không chú ý tới! Anh còn cho rằng tin tức tố của Alpha chỉ có ảnh hưởng với Omega, dùng thuốc che giấu xịt lên để che đi tin tức tố là được.

Không ngờ kỳ mẫn cảm mạnh mẽ như vậy, suýt nữa đã khiến anh gây ra sai lầm lớn.

Bùi Thiệu Trạch hít sâu một hơi, bây giờ anh đã khôi phục lại tỉnh táo, nhìn môi Trình Hạ bị cắn rách, Bùi Thiệu Trạch đau lòng sáp đến hôn lên môi cậu, dịu dàng nói: “Xin lỗi, anh… Sau này sẽ không như vậy nữa.”

Anh quyết định học bù một lượt từ đầu đến cuối lớp sinh lý cấp ba.

Trình Hạ được hôn rất thoải mái, vươn tay ôm eo Bùi Thiệu Trạch, nói: “Không sao, anh Bùi lần đầu tiên không có kinh nghiệm, em có thể hiểu được.”

Bùi Thiệu Trạch: “…”

Khụ khụ, quả thực là không có kinh nghiệm, sau này nếu lại gặp phải kiểu tình huống này nữa, khi cắn phải dùng sức nhẹ một chút, chí ít không thể cắn chảy máu.

Trình Hạ ôm chặt anh, dựa vào trong lòng anh, ánh mắt sáng ngời, khẽ nói: “Hiện tại, toàn thân em đều là mùi vị của anh Bùi… Anh đã đánh dấu em, đánh dấu tạm thời cũng là một phương thức đánh dấu. Sau này, em chính là của anh rồi.”

Đôi mắt sáng ngời của thiếu niên khiến trái tim Bùi Thiệu Trạch rung động, khàn giọng nói: “Anh cũng là của em mà.”

Anh dùng chăn phủ lên hai người, dịu dàng hôn Trình Hạ, nụ hôn lại vô thức di chuyển đến vị trí tuyến thể, Bùi Thiệu Trạch dừng lại, thấp giọng hỏi: “Có thể… cắn thêm lần nữa không”

Trình Hạ: “…”

Anh còn cắn thành nghiện rồi đấy!

Bùi Thiệu Trạch vẻ mặt vô tội: “Mùi vị rất tuyệt.”

Trình Hạ đỏ mặt rụt cổ: “Vậy anh, anh tiếp tục đi…”

Răng lại một lần nữa đâm rách tuyến thể.

Chỉ là có kinh nghiệm vừa rồi, động tác lần này của Bùi Thiệu Trạch trở nên cẩn thận từng li từng tí, giống như đang nếm thử món ăn quý giá nhất. Anh nhẹ nhàng, chầm chậm cắn thủng tuyến thể của Omega, dịu dàng truyền tin tức tố của mình vào trong cơ thể Trình Hạ.

Toàn thân Trình Hạ run rẩy, nhắm mắt co rúc trong lòng Bùi Thiệu Trạch.

Mặc dù thiết lập của thế giới ABO này hỗn loạn, nhưng lúc này Bùi Thiệu Trạch bỗng nhiên cảm thấy…

Cảm giác đánh dấu Omega thật tuyệt.

Giống như ôm trọn bé cưng yêu dấu vào lòng mình, không ai có thể cướp đi được nữa.

Trình Hạ nói, đây là đánh dấu tạm thời.

Còn có loại đánh dấu nào khác không? Anh phải trở về xem kỹ lại tư liệu mới được.
« Chương TrướcChương Tiếp »