Nhận ra mình đã hôn Trình Hạ, sống lưng Bùi Thiệu Trạch hơi cứng đờ, anh không ngờ lại xảy ra chuyện lỗ mãng thế này, vốn dĩ anh chỉ muốn lại gần giúp Trình Hạ điều chỉnh góc độ cầm súng một chút, nào có ngờ Trình Hạ lại đột nhiên quay đầu? Bản thân vừa khéo hôn lên môi em ấy?
Nhìn từ góc độ của Trình Hạ, càng giống như anh đang cố ý tiến đến muốn hôn.
Nên giải thích hành vi của mình thế nào đây?
Không phải anh cố ý, anh không ngờ em sẽ đột nhiên quay đầu, xin lỗi đây chỉ là trùng hợp?
Trình Hạ có thể tin sao?
Huyệt thái dương của Bùi Thiệu Trạch nảy thình thịch, lúc này dù có giải thích ra sao cũng giống như anh trêu ghẹo Trình Hạ, coi Trình Hạ như đứa ngốc. Nhưng nếu đâm lao phải theo lao, hôn tiếp một lần nữa, liệu có quá đột ngột dọa cậu nhóc chạy mất không?
Hai người dùng tư thế “miệng đối miệng” mắt lớn trừng mắt nhỏ đứng nguyên tại chỗ, giống như một bộ phim được ấn nút tạm dừng.
Không khí trong phòng dần trở nên kỳ quái.
Mặt Trình Hạ càng ngày càng đỏ. Tại sao sau khi Bùi tổng hôn cậu lại bất động chứ? Lẽ nào muốn cậu chủ động hơn chút à?
Trong đầu Bùi Thiệu Trạch đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ… Trong khoảng thời gian này, du͙© vọиɠ chiếm hữu đối với Trình Hạ đã khiến anh phải chịu đựng dày vò. Không bằng nhân cơ hội này thăm dò thái độ của Trình Hạ? Nếu Trình Hạ chán ghét hoặc hoang mang lúng túng muốn chạy trốn, vậy anh sẽ tìm cớ nói mình bị tin tức tố ảnh hưởng, nhất thời mất khống chế, xin Trình Hạ thứ lỗi rồi từ từ bù đắp mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng lỡ như Trình Hạ không ghét thì sao? Anh có thể tiếp tục âm thầm thay đổi, khiến Trình Hạ hoàn toàn quen với sự tồn tại của mình.
…
Khoang mũi tràn ngập hơi thở ấm áp của Alpha, ngay một giây khi Trình Hạ chuẩn bị chủ động, tay trái Bùi Thiệu Trạch vốn đang đỡ lấy eo cậu mạnh mẽ dùng sức, kéo cả người Trình Hạ vào trong lòng mình.
Tay còn lại nhẹ nhàng giữ chặt gáy Trình Hạ, trước khi Trình Hạ kịp phản ứng lại, đột nhiên hôn sâu hơn.
Đôi mắt Trình Hạ hơi mở lớn, hơi thở mạnh mẽ của Alpha phả vào mặt, đại não của cậu giống như bị chập điện, hoàn toàn trống rỗng. Mặc dù cậu từng tưởng tượng cảnh thân mật giữa hai người rất nhiều lần, nhưng thực sự làm thật, Trình Hạ vẫn không khỏi căng thẳng.
Lông mi cậu run lên, khẽ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn của Apha.
Nhận ra thiếu niên không hề phản kháng quyết liệt, nụ hôn của Bùi Thiệu Trạch càng dịu dàng hơn.
…
Cũng không biết đã qua bao lâu, Bùi Thiệu Trạch mới thỏa mãn buông Trình Hạ ra.
Mùi vị của thiếu niên ngây ngô, tỏa nắng khiến người say đắm. Nếu không phải vì lo lắng dọa Trình Hạ chạy mất thì anh còn muốn hôn lâu hơn chút nữa.
Đối diện với ánh mắt phủ lên một tầng sương ướt đẫm của thiếu niên, Bùi Thiệu Trạch nhẹ nhàng xoa đầu Trình Hạ, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, vừa rồi nhất thời không kiềm chế được… Em có ghét không?”
Đầu óc Trình Hạ vẫn còn hơi mơ màng, sau khi nghe thấy câu nói của Bùi Thiệu Trạch, cậu sững sờ một lúc. Ngoại trừ cha mẹ ra thì Bùi tổng là người mà cậu yêu thích nhất trên thế giới này, cậu cũng đã nghĩ đến tên con của hai người là gì rồi, sao lại có thể chán ghét sự gần gũi của đối phương cơ chứ?
Lý trí của Trình Hạ cuối cùng cũng trở về. Cậu tinh ý phát hiện hình như tai của Bùi tổng hơi đỏ, có thể là do nụ hôn vừa nãy khiến Alpha cảm thấy ngượng ngùng? Sau khi hôn xong lại còn hỏi Omega có ghét không, Bùi tổng như vậy thực sự đáng yêu quá đi mất!
Trình Hạ lập tức nở nụ cười thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Không ghét.”
Trước nụ cười của thiếu niên, trái tim Bùi Thiệu Trạch dần cảm thấy mềm mại. Vậy mà lại không ghét anh sao? Như vậy có phải là, trong lòng thiếu niên không hề bài xích sự tiếp cận của anh, cho dù là hành động thân mật như vừa rồi?
Bùi Thiệu Trạch thăm dò hỏi: “Vậy anh có thể, hôn em thêm một lần nữa không?”
Trình Hạ: “…”
Đại não cậu “oành” một tiếng, suýt nữa nổ tung.
Alpha thân sĩ như vậy, cậu thật sự chưa bao giờ gặp qua! Trước khi hôn còn muốn hỏi ý kiến đối phương? Bùi tổng cũng quá lịch sự rồi đó! Trong lòng Trình Hạ điên cuồng gật đầu, em có thể, em có thể! Cho dù bây giờ anh muốn đánh dấu em cũng có thể!
Nhưng bề ngoài cậu cũng không tiện tỏ ra quá ham muốn. Trình Hạ ngẩng đầu nhìn Bùi Thiệu Trạch, sau đó nhắm mắt lại, khẽ “vâng” một tiếng.
Trái tim Bùi Thiệu Trạch đập như trống.
Cậu nhóc nhắm mắt, ngẩng đầu, ngoan ngoãn đợi mình hôn thế này, thực sự khiến lòng anh rung động không thôi.
Anh dùng tay phải nhẹ nhàng nâng cằm của Trình Hạ, lại một lần nữa hôn xuống…
Nhiệt độ trong phòng huấn luyện bắn súng dường như càng ngày càng cao.
Cả một buổi chiều Trình Hạ đều không có tâm tư luyện tập, Bùi Thiệu Trạch cũng không có lòng dạ nào mà dạy cậu bắn súng. Sau khi hai người hôn nhau, quan hệ bỗng nhiên trở nên vi diệu. Bùi Thiệu Trạch không giỏi nói mấy lời tỏ tình đường mật, nhưng anh sẽ dùng hành động để nói cho Trình Hạ biết sự yêu thích và quý trọng của anh đối với cậu. Theo anh, thiếu niên đã tiếp nhận nụ hôn của anh, vậy nên coi như… không bài xích sự tiếp cận của anh, đồng ý hẹn hò cùng anh, đúng không?
Có phải tối nay nên đi hẹn hò hay không?
Bùi Thiệu Trạch suy nghĩ kỹ càng, quyết định tối nay đưa Trình Hạ đi ăn tối, coi như là chính thức hẹn hò, xác định quan hệ.
Anh căn bản không biết, trong suy nghĩ của Trình Hạ, đây đã là lần hẹn hò thứ ba rồi.
Khoảng 5 rưỡi chiều, Bùi Thiệu Trạch và Trình Hạ cùng nhau bước ra khỏi phòng tập bắn súng.
Trình Hạ đỏ bừng hết cả mặt. Bùi Thiệu Trạch thì chỉ hơi đỏ tai, nếu không nhìn kỹ rất dễ bị bỏ qua.
Chú Chung nhịn không được cười trộm trong lòng, ông chủ yêu đương với người ta thật thuần khiết, đã lâu như vậy mà vẫn chưa đánh dấu Trình Hạ, hai người giống như những con ốc sên nhỏ vươn xúc tu dè dặt thăm dò lẫn nhau, ầy, người từng trải như ông nhìn cũng thấy sốt ruột!
Có điều nhìn biểu hiện của hai người, tiến triển chiều hôm nay chắc rất thuận lợi? Quả nhiên loại hoạt động luyện bắn súng này rất dễ vun đắp tình cảm.
Bùi Thiệu Trạch mở cửa xe để Trình Hạ lên trước, sau đó mới tự mình ngồi vào hàng ghế sau, nói với tài xế: “Chú Chung, tới nhà hàng Đông Hồ.”
Chú Chung đã sớm nhận ra ông chủ đối xử đặc biệt với Trình Hạ, đêm hôm đó khi ông ở sân bay đón ông chủ, vẻ mặt khó coi và ánh mắt lo lắng của ông chủ dọa ông sợ chết khϊếp, một đường đạp ga phóng xe đến bệnh viện, lúc này mới biết Trình Hạ bị thương phải nhập viện. Sự quan tâm của Bùi tổng dành cho Trình Hạ, gần như được viết hết lên mặt, những người thân cận bên anh đều có thể nhìn ra được.
Nhà hàng Đông Hồ là một địa điểm hẹn hò nổi tiếng ở Dung thành, xem ra Bùi tổng muốn dẫn Trình Hạ đi hẹn hò rồi.
Chú Chung cười nhẹ nhõm, nhanh chóng khởi động xe chạy đến nhà hàng Đông Hồ.
“Lần đầu hẹn hò” mà Bùi tổng nghĩ và “lần thứ ba hẹn hò” trong mắt Trình Hạ, địa điểm được chọn siêu lãng mạn.
Nhà hàng Đông Hồ được xây dựng trên một hồ nước trong vắt, khung cảnh vô cùng đẹp, mỗi gian phòng giống như từng chiếc lá bồng bềnh trên mặt hồ, Bùi Thiệu Trạch dẫn theo Trình Hạ chọn một phòng riêng có tầm nhìn đẹp nhất, gọi vài món ăn kèm tinh tế và ngon miệng.
Nhớ lại chuyện cũ lúc Trình Hạ giúp mình lột cua ở nhà hàng hải sản Nam Á, Bùi Thiệu Trạch cũng săn sóc gắp thức ăn giúp Trình Hạ, còn lọc xương cá, gắp thịt cá tươi mềm bỏ vào bát đối phương, ánh mắt dịu dàng: “Ăn nhiều chút, buổi trưa ở nhà ăn học viện cảnh sát, anh thấy em chưa ăn no.”
Hôm nay Trình Hạ được hôn rồi, còn được Alpha quan tâm chăm sóc như vậy, tâm trạng càng thêm ngọt ngào, độ hảo cảm lại bắt đầu tăng lên.
[Độ hảo cảm của Trình Hạ với bạn +2]
95 biến thành 97, xem ra hệ thống nói không sai, độ hảo cảm càng cao thì càng khó tăng.
Nhưng Bùi Thiệu Trạch không hề vội, dù cho độ hảo cảm của Trình Hạ đối với anh là bao nhiêu thì hiện tại anh cũng chỉ muốn ở bên cạnh Trình Hạ, bảo vệ cậu thiếu niên của anh thật tốt. Khó khăn lắm mới gặp được người hợp ý anh như vậy, nếu không trân trọng, anh sợ bản thân sẽ hối hận cả đời.
Thời gian dùng bữa tối ấm áp kéo dài rất lâu, hương vị các món ăn ở nhà hàng Đông Hồ thiên về vị ngọt, ngay cả lòng người cũng tràn ngập ngọt ngào.
Sau bữa ăn, Bùi Thiệu Trạch đưa Trình Hạ đi tản bộ ven hồ.
Đông Hồ nằm ở ngoại thành, xung quanh đều là sân đánh golf, khu suối nước nóng, không khí trong lành hơn chốn thành thị nhiều. Ăn tối xong, sắc trời dần tối, đèn hai bên đường được bật sáng, ánh đèn ấm áp chiếu xuống hành lang bao quanh Đông Hồ.
Làn gió nhẹ lướt qua, mặt hồ sáng lấp lánh, gió thổi lay động mái tóc của hai người, Trình Hạ không nhịn được thầm nghĩ, nếu có thể chính thức kết hôn cùng Bùi tổng, có lẽ, cậu có thể tiết kiệm ít tiền mua một căn nhà gần Đông Hồ, sau này mỗi lần ăn tối xong sẽ đi dạo ven hồ, đợi khi bọn họ già rồi còn có thể ra ngồi câu cá?
Hai người sóng vai nhau tản bộ ở ven hồ, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Trình Hạ đi bên cạnh Bùi Thiệu Trạch đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên bàn tay bị Bùi Thiệu Trạch nhẹ nhàng nắm lấy.
Ngón tay anh thon dài luồn qua kẽ tay cậu, chính là kiểu nắm tay thân mật “mười ngón đan vào nhau”.
Trái tim Trình Hạ gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Bùi Thiệu Trạch rất tự nhiên nắm tay Trình Hạ đi về phía trước, tay của thiếu niên từ nhỏ đã luyện đàn piano, thon dài trắng nõn, đẹp đến mức có thể quay quảng cáo tay, nắm một bàn tay như vậy trong lòng bàn tay, cả trái tim của Bùi Thiệu Trạch đều trở nên ấm áp, hận không thể mãi mãi nắm giữ Trình Hạ, không bao giờ buông.
Hai má Trình Hạ nóng bừng. So với nụ hôn lúc chiều thì cái nắm tay đơn thuần thế này lại càng thêm phần ấm áp.
Trình Hạ ngoan ngoãn theo sau Bùi Thiệu Trạch, mặc cho đối phương nắm tay bước đi.
Hai người không nói chuyện, sau khi im lặng đi dạo một vòng ven hồ, Bùi Thiệu Trạch mới đột nhiên nói: “Trình Hạ, bộ phim đầu tiên của em còn chưa được phát sóng, hiện tại bộ phim thứ hai cũng chưa được xác định, nếu để người khác biết em hẹn hò với anh thì không hề có lợi. Cho nên…”
Anh dừng bước, nhìn Trình Hạ bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Phải để em chịu thiệt thòi một thời gian. Tạm thời không tuyên bố ra ngoài, được không?”
Trình Hạ nghiêm túc gật đầu: “Em hiểu rồi, em không để ý đâu!” Chẳng phải anh đã dạy em phải đặt sự nghiệp lên đầu, không thể lúc nào cũng nghĩ chuyện yêu đương gây ảnh hưởng đến tương lai của mình sao? Những đạo lý này em đều hiểu! Dù sao chuyện được ông chủ bao dưỡng nói ra cũng rất khó nghe, đương nhiên không công bố là tốt nhất.
Trước ánh mắt sáng ngời của thiếu niên, Bùi Thiệu Trạch nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Hiểu được thì tốt.”
Ngay sau đó, Trình Hạ bất ngờ bổ nhào vào lòng Bùi Thiệu Trạch, ôm chặt lấy đối phương.
Bùi Thiệu Trạch bị va phải mà ngẩn người, chỉ nhìn thấy thiếu niên vùi đầu vào ngực mình, hai tay ôm lấy eo anh, ôm rất chặt. Bùi Thiệu Trạch nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Trình Hạ nhỏ giọng nói: “Anh không xem em như tình nhân mà bao dưỡng, ngược lại tôn trọng suy nghĩ của em, coi trọng sự nghiệp của em. Thực ra, anh luôn âm thầm bảo vệ em, những điều này em đều biết…”
Bùi Thiệu Trạch: “?!!”
Em biết từ lúc nào?
Không phải hôm nay mới vì nụ hôn bất ngờ mà xác nhận quan hệ sao?
Trong lòng Bùi Thiệu Trạch hơi ngờ vực, anh chợt nhận ra dường như suy nghĩ của anh và Trình Hạ không cùng tần số? Nhưng xét về tổng thể thì đây cũng không tính là chuyện xấu, lời anh nói cậu nhóc có thể hiểu, có thể tiếp thu, như vậy là được rồi.
Khóe miệng Bùi Thiệu Trạch cong cong, nhẹ nhàng ôm thiếu niên trong lòng, dịu dàng nói: “Bảo vệ em là điều anh nên làm. Sau này có anh ở đây, em không cần lo lắng sẽ có người bắt nạt em. Anh chính là chỗ dựa của em, biết không?”
Trình Hạ dùng sức gật đầu: “Ừm ừm, em biết!”
Hai người đứng bên hồ ôm nhau trong chốc lát, thấy trời đã tối, Bùi Thiệu Trạch mới buông Trình Hạ ra, nói: “Nên trở về rồi.”
Bùi Thiệu Trạch bảo chú Chung đưa Trình Hạ về căn hộ cho nghệ sĩ.
Lúc hai người ngồi ở hàng ghế sau vẫn luôn nắm tay nhau, Trình Hạ phát hiện dường như Bùi Thiệu Trạch rất thích nắm tay cậu? Nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng đùa nghịch từng ngón tay, loại hành động thân mật này khiến Trình Hạ hơi đỏ mặt, kết quả Bùi Thiệu Trạch đột nhiên nói: “Em chơi piano tốt như vậy, có bao giờ nghĩ đến việc phát triển trong mảng âm nhạc không? Ví dụ sau này tham gia một vài chương trình âm nhạc?”
Là cậu nghĩ nhiều à, Bùi tổng đang rất chính trực nghiên cứu ngón tay cậu?
Trình Hạ đáp: “Có thể em không quá am hiểu các chương trình tạp kỹ? Em vẫn thích diễn xuất hơn.”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Cũng phải, tập trung vào một mục tiêu, trước tiên phải nâng cao kỹ năng diễn xuất, đứng vững rồi nói tiếp.”
Hai người lại trò chuyện về buổi thử vai cho bộ phim mới, thời gian trôi qua rất nhanh, xe chạy vào gara dưới tầng hầm của khu nhà nghệ sĩ, Bùi Thiệu Trạch nói: “Em quay về ngủ sớm đi, ngày mai liên lạc với người đại diện, đến tham gia lớp đào tạo.”
Trình Hạ “Vâng” một tiếng, mở cửa xuống xe.
Hai chân cậu đã bước xuống xe, nhưng nửa người trên lại đột nhiên nghiêng qua, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má Bùi Thiệu Trạch: “Anh Bùi ngủ ngon!”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Khi anh lấy lại tinh thần, thiếu niên nhỏ đã chạy đi như một cơn gió.
Bùi Thiệu Trạch sờ gò má bị hôn ẩm ướt của mình, trái tim chợt ngọt ngào như khi còn bé được ăn mật vậy.
Đây chính là cảm giác khi yêu sao?
Những năm qua anh tập trung vào sự nghiệp, biến thành một người cuồng công việc, trước giờ chưa từng gặp người nào giống Trình Hạ. Cậu nhóc lạc quan đáng yêu này luôn khiến trái tim anh dao động, không tiếc bất cứ giá nào mà che chở, chăm sóc.
Chỉ có điều…
Cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó?
Vốn cho rằng Trình Hạ sẽ ghét anh, kháng cự anh, coi anh như một ông chú biếи ŧɦái mà tránh xa. Vào khoảnh khắc hôn cậu, thực ra anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nếu Trình Hạ ghét thì anh sẽ lập tức xin lỗi, từ từ bù đắp mối quan hệ giữa hai người. Dù sao lúc anh hôn Trình Hạ cũng chỉ muốn nhân cơ hội thăm dò thái độ của cậu thôi.
Kết quả, thiếu niên nhỏ vậy mà lại chấp nhận không chút chướng ngại gì?
Lúc hôn lần thứ hai xấu hổ nhắm mắt lại, lúc ở bên hồ nhào vào lòng ôm lấy anh, lúc tách ra còn chủ động hôn má anh? Thậm chí cũng đã đổi xưng hô, không gọi Bùi tổng mà đổi mà anh Bùi?
Cảm giác này giống như anh vừa mới khởi động xe, kết quả Trình Hạ đã lập tức đạp ga, lái xe đến điểm gần cuối.
Không hổ là Trình Hạ, mạch suy nghĩ của nhân vật chính không giống người bình thường?
Bùi Thiệu Trạch không kìm được mà nhếch miệng cười.
Nụ hôn vừa rồi của thiếu niên, đáp xuống má anh, nhưng lại tựa như hôn lên trái tim của anh vậy.
Lần đầu đến thế giới này anh còn cảm thấy mình xui xẻo lắm mới bị hệ thống xuyên thư chọn trúng. Bây giờ xem ra, vận may của anh quá tốt nên mới được chọn. Thượng đế biết anh cô đơn đã nhiều năm, tình cảm quá trống rỗng nên mới gửi Trình Hạ đáng yêu như thế đến cạnh anh.