Tâm trạng của Bùi Thiệu Trạch lúc này chẳng khác nào cha mẹ dạy con cái “không được yêu sớm”.
Lời của anh hẳn đã đủ rõ ràng rồi, giới giải trí nào có minh tinh còn trẻ mà đã công bố yêu đương đâu? Huống hồ Trình Hạ mới 18 tuổi, một khi yêu đương kết hôn, mặc kệ là ở cùng nhau hay chia tay thì đều ảnh hưởng tới sự phát triển của Trình Hạ.
Chỉ là, Trình Hạ lại nói muốn cất giấu đoạn tình cảm này trong lòng….
Giấu ở trong lòng? Người đó rốt cuộc tốt đến mức nào mà đáng cho Trình Hạ cất giấu trong lòng!
Bùi Thiệu Trạch cau mày liếc mắt nhìn về phía Thân Khải.
Thân Khải đang hi hi ha ha nói chuyện phiếm cùng người đại diện, bỗng dưng bắt gặp ánh mắt của Bùi tổng, lưng hắn chợt cảm thấy lạnh lạnh, ánh mắt của Bùi tổng nhìn hắn vừa rồi có gì đó sai sai, còn ẩn chứa một chút khó chịu. Thân Khải chẳng hiểu ra làm sao, nghĩ thầm, không lẽ mình đã làm gì khiến Bùi tổng không vừa mắt? Hôm nay quay rất thuận lợi mà?
Hắn gãi gãi đầu, mỉm cười thân thiện với Bùi tổng.
Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh dời tầm mắt.
Đúng lúc này đạo diễn Lưu kích động chạy tới, xoa xoa tay nói: “Bùi tổng, tôi xem lại cảnh quay ngày hôm nay rồi, hiệu quả rất tốt. Ngày mai còn ba cảnh quay nữa, quay xong là có thể thuận lợi kết thúc công việc.”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu, ánh mắt nhìn đạo diễn Lưu đã bình tĩnh trở lại; “Ngày mai sau khi quay xong thì mọi người trở về thu dọn hành lý, mang theo quần áo đồ dùng cá nhân, ngày mốt sẽ bay đến Á An. Thông báo cho mọi người, ngày mốt mười hai giờ trưa máy bay sẽ cất cánh, nhớ chú ý thời gian, đừng đến muộn.”
Lưu Học Nghị vội nói cảm ơn: “Vất vả cho Bùi tổng rồi, tôi sẽ thông báo xuống.”
Đạo diễn Lưu xoay người rời đi, nhân viên công tác vội thu dọn đạo cụ, Bùi Thiệu Trạch và Trình Hạ đứng ở chỗ cách trường quay mấy chục mét, không ai qua lại, bên tai như chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
TruyenHDBùi Thiệu Trạch trầm mặc một lát mới khẽ thở dài, nghiêm túc nói: “Trình Hạ, em là người mới có thiên phú, bộ phim này chỉ là bước đầu tiên của em, tôi hi vọng em đặt nhiều tinh lực cho sự nghiệp của mình hơn, được không?”
Trình Hạ hơi hơi sửng sốt, lời này là có ý gì? Đặt nhiều tinh lực vào sự nghiệp?
Đúng rồi, Bùi tổng là một Alpha rất có tham vọng, chắc anh hi vọng Omega mình thích cũng có năng lực chứ không phải kiểu ngốc bạch ngọt chỉ biết yêu đương. Không thể để Bùi tổng nghĩ mình là “người chỉ biết yêu đương được”, cậu sẽ cố gắng gấp đôi, để Bùi tổng nhìn thấy một Trình Hạ có lý tưởng, có theo đuổi và có động lực.
Như vậy Bùi tổng mới thấy bản thân không thích nhầm người.
Quả nhiên, một Alpha ưu tú cũng yêu cầu rất nghiêm khắc với Omega mình thích nha.
Trình Hạ ngộ ra chân lý, nghiêm túc gật đầu: “Bùi tổng, em biết nên làm như thế nào, anh yên tâm, em sẽ không làm anh thất vọng đâu.”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của thiếu niên, Bùi Thiệu Trạch nghĩ thầm… Em ấy thật sự đã hiểu? Dù sao mình cũng không phải là phụ huynh của em ấy, có hơi khó mà nói trắng ra. Bùi Thiệu Trạch ngừng nói, ánh mắt ôn hòa hơn rất nhiều: “Con đường về sau còn dài, chỉ cần em thực sự cố gắng, nhất định sẽ được đền đáp.”
Trình Hạ cảm thấy ngữ khí của Bùi tổng hơi giống chủ nhiệm dạy cấp ba, nhưng cậu vẫn cực kỳ thích nghe Bùi tổng nói những lời này. Lời khuyên nhẹ nhàng đến từ Alpha khiến trái tim Trình Hạ ấm lên. Tình yêu của Alpha đều ẩn chứa trong những chi tiết này, so với lời tỏ tình đơn giản “Anh thích em”, thì kiểu chăm sóc trong cả cuộc sống và sự nghiệp này lại càng khiến người ta trầm mê hơn.
Trình Hạ đỏ mặt nói: “Bùi tổng, cảm ơn anh đã nói với em những lời này, em đã hiểu được ý của anh rồi.”
Bùi Thiệu Trạch xác nhận: “Thực sự hiểu được?”
Trình Hạ gật đầu như giã tỏi: “Vâng, em sẽ cố gắng vươn lên.”
Bùi Thiệu Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Chu Nhan đi qua thì thấy Bùi tổng gọi Trình Hạ đi ra bên cạnh nói chuyện, sắc mặt Alpha tuy nghiêm túc nhưng ánh mắt lại rất ôn hòa, Trình Hạ gật đầu như giã tỏi, dáng vẻ thuận theo như học sinh nghe thầy giáo dạy bảo vậy…
Bùi tổng cao hơn Trình Hạ gần một cái đầu, mặc áo ba-đờ-xuy màu đen, thành thục ổn trọng, Trình Hạ lại là một thân đồng phục trắng xanh, từ các phương diện đều có thể nhận thấy sự khác biệt lớn giữa hai người, nhưng không hiểu sao khi đứng chung một chỗ lại làm người ta cảm thấy hình ảnh kia rất hài hòa?
Chu Nhan sửng sốt chốc lát, sau đó cô bắt gặp ánh mắt của Bùi tổng.
Bùi tổng nhìn về phía cô, lễ độ gật đầu rồi xoay người rời đi. Lúc này Chu Nhan mới lấy lại tinh thần, bước nhanh đến cạnh Trình Hạ hỏi: “Bùi tổng gọi một mình em ra nói chuyện, xảy ra chuyện gì sao?”
Trình Hạ cười nói: “Không có gì, anh ấy cổ vũ em vài câu, bảo em cố gắng quay phim thôi.” Bùi tổng đặc biệt yêu mến mình, chuyện này Trình Hạ không muốn chia sẻ cho người khác, ngay cả người đại diện của mình cũng không cho.
“Ồ, là như vậy à.” Chu Nhan nghi hoặc nhìn về phía bóng dáng Bùi tổng cách đó không xa, thu hồi ánh mắt, nhìn Trình Hạ nói: “Đúng rồi, chị vừa nhận được thông báo của đạo diễn Lưu, ngày mai sau khi quay xong mọi người sẽ rời khỏi trường Trung học số 17, tất cả di chuyển sang Á An. Đêm mai chị sẽ đưa em đến căn hộ của nghệ sĩ, em thu dọn ít hành lý đi. Bên Á An nhiệt độ trên 28 độ, nhớ mang nhiều quần áo mùa hè nhé.”
Hai mắt Trình Hạ tỏa sáng hưng phấn nói: “Chị Nhan, em vẫn chưa được đi Á An bao giờ luôn.”
Chu Nhan nói: “Lần này tới Á An không phải là để du lịch, không có thời gian ra ngoài chơi đâu.” Cô dừng một chút, lại mỉm cười: “Nhưng mà chờ đoàn phim đóng máy xong, chị có thể xin Bùi tổng cho nghỉ vài ngày, dẫn bọn em đi tham quan.”
Trình Hạ vội vàng gật đầu: “Thật tốt quá!”
Bởi vì quá trình quay ở trường Trung học số 17 đã vào giai đoạn cuối, nhiệt huyết của nhân viên công tác trong đoàn phim và diễn viên đều tăng vọt, những cảnh quay tiến hành vào ngày cuối cùng rất thuận lợi, tất cả các cảnh của Trình Hạ và Thân Khải đều đã được quay xong, buổi tối, các diễn viên được xe bảo mẫu đưa về chỗ ở, nhân viên công tác thì ở lại dọn dẹp.
Bùi Thiệu Trạch cũng trở về nhà tối hôm đó, lấy vali hành lý sắp xếp mấy bộ quần áo.
Bùi Thiệu Ngạn nhìn bóng dáng bận rộn của anh, nhịn không được đi đến trước cửa phòng ngủ, nghi hoặc hỏi: “Anh, anh cũng muốn đến Á An? Anh muốn theo sát đoàn phim cho đến khi bộ phim hoàn thành đấy à”
Bùi Thiệu Trạch vừa sắp xếp đồ đạc, vừa thản nhiên nói: “Anh là nhà sản xuất, đồng thời lại là tổng giám chế, anh không nên đi cùng sao? Em cũng phải đi.”
Bùi Thiệu Ngạn lập tức vẻ mặt đau khổ nói: “Không phải chứ? Phải ở Á An tận hai tháng liền.”
Bùi Thiệu Trạch ngẩng đầu nhìn cậu nhóc: “Nếu không cần tiền lương thì không cần phải đi.”
Bùi Thiệu Ngạn cười cười, vẻ mặt lấy lòng: “Hì hì, anh nói gì cũng đúng, đương nhiên em phải theo anh để học tập rồi.”
Bùi Thiệu Trạch dùng cằm chỉ chỉ cửa: “Còn không mau đi thu dọn đồ đạc.”
Bùi Thiệu Ngạn ỉu xìu quay người đi thu dọn hành lý. Bùi Thiệu Trạch vừa mới bỏ hết đồ vào vali xong thì di động bỗng có thông báo tin nhắn, là Trình Hạ gửi tới: “Bùi tổng, em đã thu dọn hành lý xong rồi. Lần này anh cũng đi cùng sao?”
Bùi Thiệu Trạch tiện tay trả lời: “Ừ, ngày mai gặp ở sân bay.”
Trình Hạ cảm thấy vui vẻ. Thật tốt quá, Bùi tổng cũng đi, như vậy mỗi ngày cậu đều được thấy người mình thích rồi.
Giữa trưa ngày hôm sau Trình Hạ đi theo người đại diện ra sân bay.
Sau khi vượt qua kiểm tra an ninh, phát hiện xung quanh đều là nhân viên công tác của đoàn phim, Trình Hạ lễ phép chào hỏi mọi người, ánh mắt cậu nhìn quanh bốn phía, tìm Bùi tổng trong dòng người, lại phát hiện không tìm thấy bòng dáng quen thuộc đó.
Khoảng mười hai giờ mọi người bắt đầu xếp hàng đăng ký, Trình Hạ không khỏi lo lắng đứng lên, Bùi tổng còn chưa tới, không phải là trên đường xảy ra chuyện gì chứ? Cậu đứng trong hàng nhìn ra phía sau, qua một lúc lâu, ở chỗ ngoặt xuất hiện một bóng người cao lớn.
Người đàn ông mặc áo ba-đờ-xuy màu đen quen thuộc, phối hợp bên trong là áo len màu xám, đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra cái cằm cương nghị, một đôi chân dài cất bước thong dong vững vàng, thật sự là từ góc độ nào cũng thấy vô cùng ngầu.
Hai mắt Trình Hạ sáng ngời, sau đó chợt nghe không ít người ở phía sau bắt đầu chào hỏi: “Bùi tổng.”
Lưu Học Nghị vừa lúc ngồi ở bên cạnh chờ Bùi Thiệu Trạch, thấy anh thì lập tức đứng dậy, quan tâm hỏi han: “Sao Bùi tổng lại đến muộn thế, tôi còn sợ ngài không kịp đến, đang định gọi điện cho ngài.”
Bùi Thiệu Trạch giải thích nói: “Hôm này là khai giảng, lúc đi qua nội thành bị kẹt xe hơn mười phút ở một trường tiểu học.”
Lưu Học Nghị ngộ ra: “Đúng đúng, hôm nay là mùng 1 tháng 3! Chúng tôi đến sân bay cũng bị tắc một lúc, đều là cha mẹ đưa con tới trường…”
Trình Hạ nghe đối thoại của hai người, lúc này mới yên lòng.
May mà chỉ là kẹt xe, anh không có chuyện gì.
Bùi Thiệu Trạch ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Trình Hạ, mặc dù ngăn cách bởi kính râm nhưng anh vẫn có thể thấy rõ vẻ lo lắng trên mặt của thiếu niên, tựa hồ là nhận ra ánh mắt của anh, thiếu niên nhìn anh mỉm cười.
Nụ cười tỏa nắng, khiến tâm tình khó chịu vì kẹt xe của Bùi Thiệu Trạch bỗng chốc trời quang mây tạnh. Anh tháo kính râm xuống, gật đầu với Trình Hạ, nhanh chóng đi đến cổng check-in, vào khu VIP cùng với đạo diễn Lưu, Trình Hạ theo sát phía sau anh.
Rất nhanh, tất cả mọi người của đoàn phim đã lên máy bay.
Chuyến bay này được chia thành khoang hạng nhất và khoang hạng thường, khoang hạng nhất chỉ có tám chỗ ngồi, Bùi Thiệu Trạch là ông chủ đương nhiên sẽ ngồi khoang hạng nhất, Bùi Thiệu Ngạn trên danh nghĩa là trợ lý nhưng thực tế lại là cậu ấm nhà họ Bùi, Chương Phàm sắp xếp cho cậu ta chỗ ngồi bên cạnh Bùi tổng.
Vé máy bay của đạo diễn Lưu, biên kịch Hứa, Ninh Mông Thảo cũng là khoang hạng nhất, còn dư ba chỗ, đương nhiên Chương Phàm sẽ dựa theo địa vị, chia cho diễn viên chính Trình Hạ, Thân Khải và Diệp Minh Khiêm có danh tiếng cao nhất. Cứ như vậy, những người khác cũng sẽ không có ý kiến gì, dù sao khoang hạng nhất chỉ có tám chỗ, nhân viên công tác cũng không thể giành chỗ với Bùi tổng được, đúng không?
Nhưng mà cố tình chỗ ngồi của Trình Hạ và Thân Khải lại được sắp xếp gần nhau.
Thật ra Chương Phàm sắp xếp cũng không có vấn đề gì, đạo diễn và biên kịch Hứa là bạn tốt, Bùi tổng và em trai ngồi cùng nhau thuận tiện trao đổi, Diệp Minh Khiêm và tác giả Ninh Mông Thảo đều là Omega, ngồi cạnh nhau, còn lại Trình Hạ và Thân Khải là hai diễn viên chính của bộ phim, chả lẽ không thể ngồi cùng nhau để trao đổi hay sao?
Cậu ta không ngờ ông chủ mình lại để ý.
Bùi Thiệu Trạch thấy sắp xếp chỗ ngồi như vậy thì hơi nhíu mày, không đồng ý chút nào. Hiện tại hễ anh nhìn thấy Trình Hạ và Thân Khải ở gần nhau thì sẽ không vui, dù sao vẫn cảm thấy Thân Khải căn bản không xứng với Trình Hạ.
Dáng người Thân Khải cao lớn, chủ động xách vali giúp Trình Hạ, cười nói: “Đi, để tôi xếp giúp cậu.”
Trình Hạ tự nhiên đưa hành lý của mình cho hắn: “Cảm ơn anh.”
Thân Khải nhìn vé máy bay một lát: “Chỗ của tôi ở bên cửa sổ, còn cậu ở bên lối đi, có cần đổi không?”
Trình Hạ lắc đầu: “Không sao đâu, tôi ngồi chỗ nào cũng giống nhau mà.”
Hai người nhìn nhau cười rồi lần lượt ngồi xuống ghế, Thân Khải cũng giúp Trình Hạ tìm đầu kia của dây an toàn, khung cảnh hài hòa giúp đỡ nhau kia thật là chướng mắt, Bùi Thiệu Trạch ngày càng cảm thấy khó chịu.
Bùi Thiệu Ngạn liếc mắt nhìn anh mình, khoé miệng cười khẽ, xoay người bước tới.
Trình Hạ ngồi xuống đang định đeo dây an toàn, đột nhiên có một thiếu niên tươi cười đứng trước mặt cậu, nheo mắt nói: “Anh Trình Hạ, có thể thương lượng một chuyện không, chúng ta đổi chỗ nha?”
Trình Hạ sửng sốt: “Đổi chỗ á?”
Cậu nhớ rõ người này, là trợ lý tiểu Nghiêm của Bùi tổng.
Tiểu Nghiêm kích động vươn tay, nói với Thân Khải: “Anh Khải, thật vinh hạnh khi được gặp anh, em là fan của anh đó, anh ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trên TV! Em đã xem rất nhiều phim của anh, đoạn lái mô tô thực sự rất ngầu, có thể ký tên cho em không?”
Thân Khải: “…?”
Đột nhiên gặp được fan ở đây, Thân Khải vốn là một người vô danh thật sự cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Thế nhưng Bùi Thiệu Ngạn lại cười rất rực rỡ, trông chân thành vô cùng, không hề giả dối chút nào.
Thân Khải được thổi phồng liên tục đến choáng váng, cười ha ha nói: “Thật vậy sao? Cái bộ tôi lái xe đó mà cậu cũng xem rồi!”
Bùi Thiệu Ngạn nói: “Không phải, mà là đối với học sinh bọn em cảnh đó cực kỳ nổi tiếng luôn.”
Trình Hạ sững sờ nhìn tiểu Nghiêm, thầm nghĩ, trợ lý của Bùi tổng thoải mái thật đấy, vậy mà nhận thần tượng ở trên máy bay luôn? Nhìn thấy Bùi Thiệu Ngạn thân thiện nói chuyện với Thân Khải, Trình Hạ nhẹ nhàng đứng lên: “Tiểu Nghiêm, vậy cậu ngồi đây nói chuyện với thần tượng đi nhé.”
“Cảm ơn anh Trình Hạ, nào nào, anh Khải ơi, chúng mình thêm wechat trước đi.”
Thân Khải bận rộn quét mã kết bạn với Bùi Thiệu Ngạn.
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Với khả năng diễn xuất này, Bùi Thiệu Trạch nghĩ, hay là thôi không cho nó đi đầu tư điện ảnh nữa, mà đổi sang lấn sân làm diễn viên nhỉ, biết đâu cũng là một lựa chọn tốt?
Một lúc sau Trình Hạ bước sang, nhìn chằm chằm Bùi Thiệu Trạch.
Trình Hạ cười nhẹ, ánh mắt hơi cụp xuống, vành tai hồng hồng: “Bùi, Bùi tổng, tiểu Nghiêm muốn đổi vị trí với em, vậy em… em ngồi cạnh anh được không?”
Nhìn ngoài mặt thì không thấy gì nhưng trong lòng Bùi Thiệu Trạch đã vui vẻ từ lâu: “Được, em ngồi đi.”
Trình Hạ ngồi xuống, cẩn thận thắt dây an toàn.
Máy bay bắt đầu phát thông báo về các vấn đề an toàn, sau đó dần trượt khỏi đường băng. Sau khi máy bay đã ổn định, tiếp viên mang cơm trưa tới, Trình Hạ muốn với lấy nhưng Bùi Thiệu Trạch đã chủ động đỡ giúp cậu, chu đáo đặt lên bàn nhỏ, còn giúp cậu lấy đồ uống.
Trình Hạ mỉm cười: “Cảm ơn Bùi tổng.”
Mỗi một động tác của Alpha, từ đỡ đồ ăn cho tới lấy nước uống đều khiến cậu cảm thấy thật ấm áp.
Cảm giác được Bùi tổng chăm sóc thật là tốt.
Tuy rằng bữa ăn trên máy bay không được phong phú, nhưng trọng điểm là giúp chắc bụng. Sau khi ăn xong thì bắt đầu vào thời điểm nghỉ trưa, cabin dần trở nên yên tĩnh vô cùng, đèn bắt đầu tắt, tấm che nắng ở cửa sổ cũng được kéo xuống.
Ánh sáng mờ tối trong cabin rất dễ khiến người ta buồn ngủ, bên cạnh, mấy người đạo diễn Lưu đều đang ngủ.
Không bao lâu sau Trình Hạ cũng bắt đầu buồn ngủ.
Cậu nghiêng đầu vô thức tìm một chỗ dựa.
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Khoảnh khắc thiếu niên nghiêng đầu dựa vào vai, thân thể Bùi Thiệu Trạch hơi cứng ngắc.
Trước kia có rất nhiều người muốn bám lấy anh, nhưng anh chán ghét những kẻ muốn lợi dụng anh, đặc biệt là các minh tinh muốn dựa vào anh để kiếm thêm tài nguyên, cho nên mặc kệ trong trường hợp nào, anh luôn duy trì khoảng cách với người khác.
Lý trí nói với anh lúc này phải đẩy Trình Hạ ra, chỉ là khi nghiêng đầu nhìn Trình Hạ đang ngủ say, động tác vươn tay muốn đẩy ra của anh lại biến thành nhẹ nhàng nâng đầu cậu điều chỉnh lại tư thế ngồi, để đối phương dựa vào thoải mái hơn một chút.
Mái tóc thiếu niên mềm mại lướt qua gáy Bùi Thiệu Trạch, chỗ sâu nhất trong tim anh như bị vuốt mèo cào nhẹ.
Trình Hạ mơ mơ hồ hồ cảm thấy cái gối đầu này thực thoải mái, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên.
Nụ cười của cậu thực ngọt, như đang mơ thấy mộng đẹp vậy.
Bùi Thiệu Trạch thấy thiếu niên ngoan ngoãn dựa vào mình ngủ, trái tim không khỏi mềm nhũn.
Kỳ quái chính là, mặc dù tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng dường như anh chẳng hề cảm thấy phản cảm?