“Kính thưa các vị khách quý, chúc mọi người buổi trưa tốt lành. Hôm nay là ngày 17 tháng 2 năm 2022, mùng 7 tháng 1 âm lịch, chúng tôi tại đây tổ chức lễ khởi quay web drama Gấp giấy.”
Micro khuếch đại giọng nói của Bùi Thiệu Trạch, hội trường an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh của anh vang vọng bên tai…
“Gấp giấy là một bộ phim mạng đề tài vườn trường do tập đoàn Thiên Toàn đầu tư sản xuất, cũng do đích thân tôi đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất, nguyên tác rất nổi tiếng ở trên mạng, kể về hành trình cùng nhau trưởng thành của những thiếu niên thuở trung học.”
“Lần đầu tư quay phim ‘Gấp giấy’ này là lần thử nghiệm để tập đoàn Thiên Toàn bước vào thị trường phim truyền hình chiếu mạng. Chúng tôi rất vinh hạnh mời được đạo diễn Lưu Học Nghị, biên kịch Hứa Mặc Nhiên và tác giả Ninh Mông Thảo gia nhập đoàn phim, trong quá trình quay phim, chúng tôi sẽ cố gắng để ngày một tốt hơn, tuyệt đối không làm ẩu, cố gắng quay được một bộ phim hoàn mỹ, tái hiện lại thời học sinh chân thực nhất, đẹp đẽ nhất để gửi đến mọi người.”
Lời nói của Bùi Thiệu Trạch như mây bay nước chảy, không chút ấp úng.
Giọng nói của Alpha trưởng thành vốn trầm thấp dễ nghe, câu cú gọn gàng lưu loát, tạo cho người ta cảm giác tốt vô cùng. Không giống một số lãnh đạo khi nói chuyện nhìn vào bản thảo đọc một đống lời văn giả dối rỗng tuếch, trong tay Bùi Thiệu Trạch không cầm bài phát biểu, anh cầm micro, ánh mắt nhìn phóng viên trước mặt, nói trôi chảy rõ ràng, đơn giản giới thiệu tình hình đoàn phim, hầu như không có một lời vô ích nào.
Bùi Thiệu Ngạn đứng dưới sân khấu, ánh mắt đờ ra.
Người này thực sự là anh trai cậu sao?
Người anh mà ngày ngày không làm việc, chỉ biết hẹn vài tên anh em đi nghỉ mát đua xe, uống rượu chơi bar?
Bắt đầu từ khi nào mà anh trai lại trở nên chững chạc như vậy? Lúc này đây đang đối mặt với rất nhiều các nhà báo phóng viên, không hề luống cuống, còn có thể diễn thuyết, nói năng trôi chảy lưu loát trong 5 phút?
Bùi Thiệu Ngạn đứng dưới sân khấu chấn động không cách nào diễn tả nổi. Trước đây cậu học kém sẽ tự an ủi bản thân rằng, “Sợ gì chứ, anh trai còn kém hơn cả cậu”, khi cậu ở trường ăn chơi trác táng cùng lũ bạn sẽ nghĩ, “Không phải anh trai cũng sống như vậy sao? Thành tích bản thân kém thì có liên quan gì, dù sao cũng có Bùi gia. Trời có sập xuống, phía trên vẫn còn một anh trai.”
Bùi Thiệu Trạch bây giờ dường như đã hoàn toàn lột xác, không còn là tên công tử bột mà cha mẹ phải đau đầu mỗi khi nhắc đến.
Bùi Thiệu Ngạn tâm trạng phức tạp nhăn mày, đầu óc rối loạn.
“Cuối cùng, chúc quá trình quay ‘Gấp giấy’ hết thảy thuận lợi, chúc tất cả các vị khách mời có mặt hôm nay, năm mới vạn sự như ý, cảm ơn!”
Bùi Thiệu Trạch dứt khoát kết thúc bài phát biểu, trao lại micro cho người dẫn chương trình.
Tiếng vỗ tay dưới đài vang lên như sấm.
Đặc biệt là những phóng viên dày dặn kinh nghiệm, mọi người đã tham gia rất nhiều buổi lễ khai mạc khởi quay, từng nghe rất nhiều bài phát biểu của nhà sản xuất, lãnh đạo nhà sản xuất, phải nói rằng, lời phát biểu của Bùi Thiệu Trạch hôm nay, ngắn gọn lưu loát, không dây dưa dài dòng, những điểm quan trọng đều được nói rõ. Tuổi còn trẻ mà đã có phong độ như vậy, vị CEO mới của Thiên Toàn này quả thực khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn.
Dưới đài, Trình Hạ vỗ tay vô cùng hăng say!
Cậu cảm thấy Bùi tổng là ông chủ tốt nhất mà cậu từng gặp, đứng trên sân khấu là có thể ổn định hội trường trong nháy mắt, khi nói chuyện lại phong độ thanh thoát, trong lòng Trình Hạ thậm chí còn thấy hơi kiêu ngạo. Có thể ký hợp đồng với Thiên Toàn, gặp được ông chủ tốt như vậy, bản thân thực sự vô cùng may mắn.
Bùi Thiệu Trạch bước xuống khu ghế chủ trì*, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Trình Hạ.
*khu ghế riêng cho những người quan trọng.
Trình Hạ nhìn anh, chủ động mỉm cười chào hỏi: “Bùi tổng.”
Bùi Thiệu Trạch quay qua nhỏ giọng hỏi: “Tối qua tôi mới viết, em thấy thế nào? Không có gì sai sót chứ?”
Trình Hạ giơ ngón cái: “Không hề, nói hay vô cùng.”
Bùi Thiệu Trạch “Ừm” một tiếng, ánh mắt đặt trên sân khấu.
Tiếp sau đó là lời phát biểu của đạo diễn và tác giả, lễ khai mạc khởi quay diễn ra một cách trật tự, sau vòng phát biểu kết thúc, đạo diễn Lưu chủ động giới thiệu những vai diễn quan trọng của bộ phim, anh ta làm động tác mời rồi nói: “Sau đây, xin mời diễn viên mới đóng vai nhân vật chính Tần Niên của chúng ta, Trình Hạ!”
Bùi Thiệu Trạch động viên nhìn Trình Hạ: “Đi đi.”
Trình Hạ đứng dậy, bước lên từ bên cạnh sân khấu, đứng bên trái đạo diễn Lưu, lễ phép cúi chào khán giả.
“Mời nam diễn viên trẻ đóng vai nhân vật Lục Phong Dương, Thân Khải!”
Thân Khải đi lên đứng bên phải đạo diễn, hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt, vẫn chưa quen nhau nên chia nhau đứng hai bên của đạo diễn để tránh bối rối.
Thân Khải thân cao 1m88, Trình Hạ là 1m78, chênh lệch chiều cao và ngoại hình nhìn qua đều rất xứng đối, nhưng vì hai người không có bất kỳ tương tác nào nên phóng viên dưới khán đài chỉ chụp vài tấm ảnh chính diện của họ để làm tư liệu thông báo.
Tiếp theo là những vai phụ quan trọng như vai em gái, bạn thân từ nhỏ, cũng lần lượt đứng dậy bước lên sân khấu đứng ngay ngắn.
Người dẫn chương trình kích động nói: “Mời Bùi tổng, đạo diễn Lưu, tác giả Ninh Mông Thảo, biên kịch Hứa, cùng các vị diễn viên chính cùng kéo kính*!”
*kéo kính: kéo tấm vải đỏ được phủ trên máy quay.
Bùi Thiệu Trạch lần nữa được mời lên đài, anh nhìn xung quanh, bước đến đứng cạnh đạo diễn Lưu, vừa hay lại sóng vai đứng cùng Trình Hạ. Mọi người đồng thời duỗi tay, cầm tấm vải đỏ che máy quay lên.
Nhiều người đứng cùng nhau như vậy, rõ ràng là rất chật chội, tay Bùi Thiệu Trạch vốn muốn túm tấm vải, kết quả không cẩn thận nắm nhầm tay Trình Hạ, bàn tay to lớn của người đàn ông nhẹ nhàng bao lấy tay Trình Hạ, Trình Hạ giống như bị điện giật, vành tai ửng đỏ. Bùi Thiệu Trạch nhận thấy không đúng, lập tức lịch sự buông tay, tránh sang bên cạnh.
Anh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Trình Hạ biết là anh vô ý, dù sao cũng nhiều người như vậy, sắp chen không nổi rồi. Nhưng nhịp tim đột nhiên tăng nhanh khiến Trình Hạ không dám nhìn vào mắt Bùi tổng, chỉ nhỏ giọng nói: “Không sao ạ.”
Bên cạnh, Lưu Học Nghị xúc động hô: “Ba, hai, một!”
Trái tim Trình Hạ đập như trống, đầu óc kêu ong ong. Mọi người xung quanh đồng loạt kéo tấm vải đỏ, Trình Hạ nhanh chóng rút tay về, đứng cạnh Bùi tổng nở nụ cười rạng rỡ, chụp ảnh cùng mọi người.
Dưới đài tiếng vỗ tay như sấm, buổi lễ khai mạc khởi quay đến đây chính thức kết thúc.
Nếu là trong buổi lễ khởi quay ở thế giới thực, đoàn phim còn phải dâng hương tập thể, vài ngày trước Bùi Thiệu Trạch có tra tư liệu, phát hiện đoàn phim ở thế giới ABO không hề có nghi thức “thắp hương bái Phật” này, cho nên anh nhập gia tùy tục bỏ phần này đi.
Về phần phỏng vấn vốn dĩ nên có, Bùi Thiệu Trạch đã để bộ phận tuyên truyền đánh tiếng với các bên báo đài, chiều nay đoàn phim phải tranh thủ đuổi kịp tiến độ, mỗi diễn viên chỉ có thời gian 10 phút trả lời phỏng vấn, đồng thời để phóng viên ôn hòa với các diễn viên mới một chút.
Phương tiện truyền thông được mời đến hôm nay đều có quan hệ hợp tác lâu năm với Thiên Toàn, đương nhiên sẽ cho Thiên Toàn chút mặt mũi.
Buổi phỏng vấn sau khi lễ khởi quay kết thúc, các phóng viên quả nhiên rất ôn hòa.
Lần đầu tiên Trình Hạ đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, trong lòng rất hồi hộp, thế nhưng nghĩ đến Bùi tổng mới nãy ung dung bình thản đứng trên sân khấu, đột nhiên cậu cũng có tự tin. Nhà sản xuất vững chắc như vậy, cậu thân là diễn viên chính cũng không thể khiến đoàn phim và Bùi tổng mất mặt!
Trình Hạ hít sâu, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.
Phóng viên hỏi: “Lần đầu tiên đóng phim chiếu mạng, cậu có tự tin với khả năng diễn xuất của bản thân không?”
Trình Hạ thản nhiên trả lời: “Tôi thực sự không có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, nhưng tôi tin rằng khả năng diễn xuất có thể rèn luyện, tôi rất thích vai diễn Tần Niên này, tôi sẽ toàn tâm toàn ý nhập vai vào kịch bản, diễn tốt cuộc đời của Tần Niên…”
Phóng viên hỏi: “Làm thế nào để cậu hiểu được vai diễn Tần Niên này?”
Trình Hạ dựa vào những điều mà cậu đã đọc trong nguyên tác, nói lên suy nghĩ của mình, thái độ khi trả lời câu hỏi rất nghiêm túc, ánh mắt chân thành, hoàn toàn không nhìn ra chút qua loa lấy lệ nào, ấn tượng đầu tiên của các phóng viên đối với cậu đều không tệ, cũng không làm khó cậu.
Trình Hạ trả lời xong thì được người đại diện dẫn đi ăn cơm.
Cơm trưa là do Bùi Thiệu Trạch dặn Chương Phàm đặt trước, vẫn là nhà hàng đắt đỏ kia làm. Bữa cơm đầu tiên sau khi khởi động máy, anh muốn để mọi người ăn ngon một chút. Các nhân viên công tác trông thấy hộp cơm phong phú như vậy đều xúc động thốt lên: “Đãi ngộ này thật là tuyệt vời!”
Mọi người ăn no uống đủ, lòng đầy hăng hái.
Trường quay bắt đầu bận rộn, Lưu Học Nghị chỉ đạo ánh sáng, máy quay… làm công tác chuẩn bị, buổi sẽ chiều công bố tạo hình cuối cùng, Trình Hạ, Thân Khải, Chu Gia Văn,… ăn xong cơm trưa thì bị phó đạo diễn gọi đến phòng hóa trang.
Phòng hóa trang thực chất là phòng học của trường tạm thời sửa thành.
Người trang điểm cho Trình Hạ là một cô gái nhỏ Beta, cô phát hiện da Trình Hạ rất mịn, dáng vẻ lại đẹp trai nên cố gắng trang điểm thật nhẹ nhàng tự nhiên, không hề đánh nhiều phấn, ánh mắt, bờ môi,… tất cả đều là màu nhạt, trang điểm xong cảm thấy quả thực không tồi.
Nhà tài trợ đồng phục học sinh cũng chính là chỗ Bùi Thiệu Trạch tìm cho Trần Di Quân quay MV, hôm nay cũng dựa theo size của các diễn viên chính gửi đến vài bộ quần áo. Màu nền là xanh lam đậm, thêm vài điểm nhấn màu trắng, khi Trình Hạ thay sang đồng phục không hề có cảm giác không thích hợp, giống như một thiếu niên cấp ba bước ra từ khuôn viên trường học.
Em gái hóa trang xúc động nói: “Trình Hạ, em đã xem MV anh đóng, siêu đẹp trai, cố lên!”
Trình Hạ cười với cô: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”
Hai giờ chiều, từng diễn viên đã chuẩn bị tạo hình xong tiến vào studio, dựa theo yêu cầu của người chụp hình tạo ra đủ loại tư thế. Điều Trình Hạ không nghĩ đến là… Bùi tổng vậy mà lại ở đây.
Cậu cho rằng một ông chủ bận trăm công nghìn việc như Bùi tổng chỉ tham dự lễ khai mạc khởi quay xong là đi ngay.
Trình Hạ chú ý thấy bên cạnh Bùi tổng có một thiếu niên. Thiếu niên kia mắt to mày rậm, rất đẹp trai, cao hơn một mét tám, biểu cảm trên mặt dường như hơi rầu rĩ. Thái độ của Bùi tổng đối với cậu ấy không tính là ôn hòa, nhưng cũng không phải là nghiêm khắc, chỉ sai cậu ta đi rót nước.
Thiếu niên quay người mang ly nước đã rót lại đây, ánh mắt hơi kỳ quái.
Bùi Thiệu Trạch không quan tâm cậu ta, ngẩng đầu nhìn nhìn Trình Hạ dưới ống kính, nói với người chụp hình: “Chụp thêm vài tấm chính diện, người của bộ phận tuyên truyền còn đang đợi, buổi chiều phải đăng thông báo, thời gian hơi gấp, mọi người vất vả rồi.”
Thợ chụp hình cười nói: “Bùi tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ chụp Trình Hạ siêu cấp đẹp trai!”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trình Hạ.
Bị đôi mắt sâu thẳm của Bùi tổng nhìn, trong lòng Trình Hạ lại bắt đầu căng thẳng. Đầu óc cậu hơi rối loạn, nhịn không được nhớ lại lúc vén tấm vải, ngón tay bị người đàn ông nọ nhẹ nhàng nắm lấy…
Người chụp hình hô: “Trình Hạ cười tươi một chút, để lộ răng, rất tốt!”
“Ngồi trên ghế khẽ cúi cằm, quá giỏi!”
“Nào, đổi động tác, nghiêng người quay mặt lại đây.”
Thợ chụp hình bất lực dừng lại: “Trình Hạ, cậu nhìn ống kính của tôi này, đừng mãi nhìn Bùi tổng, tôi mới là thợ chụp hình đấy!”
Trình Hạ: “…”
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Thợ chụp hình vô tâm trêu đùa một câu khiến vành tai Trình Hạ lập tức đỏ bừng, cậu cũng không biết vì sao ánh mắt của mình lại bay đến chỗ Bùi tổng nữa, có lẽ là Bùi tổng ngồi cạnh thợ chụp hình, cảm giác tồn tại quá lớn chăng?
Bùi Thiệu Trạch phát hiện Trình Hạ hơi căng thẳng, đứng dậy nói: “Mọi người cứ chụp đi, tôi qua bên phía đạo diễn Lưu xem có vấn đề gì không.”
Người đàn ông quay người dời đi, trong lòng Trình Hạ thở phào một hơi, lúc này mới có thể tập trung chụp ảnh được.
Ngoài cửa, Bùi Thiệu Ngạn vội vàng đi theo, khẽ hỏi bên tai anh trai: “Người trong phòng tên là Trình Hạ đúng không, em đã xem thông tin diễn viên chính của đoàn phim, anh ta là Omega à? Sao em cứ cảm thấy rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi nhỉ?”
Bùi Thiệu Trạch nhăn mày: “Anh dẫn em theo là để học tập cách giám sát một bộ phim, không phải để em hóng hớt chuyện diễn viên đoàn phim.”
Bùi Thiệu Ngạn nhỏ giọng thì thầm: “Thực sự rất quen mà, chắc chắn đã gặp ở đâu rồi.”
Bùi Thiệu Trạch quay người đi tới chỗ đạo diễn Lưu: “Theo anh.”
Bùi Thiệu Ngạn cẩn thận nghĩ lại, bỗng chốc hai mắt cậu phát sáng. Tối ngày hôm trước khi mở cửa phòng của anh trai, trên màn hình máy tính của anh vừa vặn dừng ở một bức ảnh, lúc đó ánh mắt anh trai nhìn bức ảnh vô cùng dịu dàng.
Trong bức ảnh, thiếu niên ngồi trước đàn piano, ngón tay trắng nõn buông nhẹ trên các phím đàn. Do màn hình bị tạm dừng nên nụ cười của thiếu niên cũng dừng tại giây phút đó, cậu khẽ cúi đầu về nhìn phía cây đàn, khẽ mỉm cười, vừa mông lung vừa đẹp đẽ.
Đáng tiếc Bùi Thiệu Ngạn chỉ nhìn được một chút thì Bùi Thiệu Trạch đã đóng màn hình laptop lại. Hỏi anh người này là ai anh cũng chẳng trả lời, còn đuổi mình ra ngoài.
Bùi Thiệu Ngạn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, hành động của anh trai rõ ràng là đang cố ý che đậy mà!
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở trình duyệt tìm kiếm tên Trình Hạ, thuận tiện tìm weibo của Trình Hạ, sau đó nhìn thấy một bài đăng: “Cảm ơn nữ thần @Trần Di Quân đã cho em cơ hội.”
Không sai! Khi đó anh trai đã nói, đó là bài hát mới của ca sĩ Trần Di Quân trực thuộc Thiên Toàn.
Bùi Thiệu Ngạn tay chân nhanh nhẹn tìm kiếm bài hát mới, mở MV kia ra.
MV dài 4 phút, số lần Trình Hạ xuất hiện rất nhiều, hoặc mỉm cười hoặc cúi đầu suy tư, hoặc chạy trên sân bóng. Hình ảnh lạc quan ấm áp của cậu học sinh cao trung giỏi giang ăn sâu vào trái tim mọi người, thêm hiệu ứng giấc mơ vô cùng tốt, thực sự là nhìn thế nào cũng thấy đẹp, nhất là cảnh chơi đàn kia, chẳng trách tối đó anh trai mình cố ý dừng lại xem.
Nhớ lại lúc đến nhà ông ngoại chúc tết, Bùi Thiệu Trạch nói: “Cháu đã có người mình thích rồi, tuổi em ấy vẫn còn nhỏ, vẫn chưa đánh dấu, không muốn vội vã ép em ấy.” Hai mắt Bùi Thiệu Ngạn phát sáng.
Omega 18 tuổi quả thực vẫn tính là còn nhỏ, nói không đánh dấu sớm như vậy cũng đúng.
Người anh trai thích có lẽ là cậu ta đi? Trách không được ánh mắt lúc xem cậu ta diễn MV lại dịu dàng như vậy, còn nhất định không nói người đó là ai, vừa nãy lại đặc biệt đến studio xem cậu ta chụp hình, nói không chừng ổng tiêu hơn 10 triệu cho bộ phim chiếu mạng này chính là vì người trong lòng Trình Hạ?
Bùi Thiệu Ngạn cảm thấy mình vừa phát hiện ra một bí mật động trời. Quả thật có thể làm thám tử rồi!