Ngày 2 tháng 2, tập đoàn Thiên Toàn chính thức công bố dự án quay phim “Gấp giấy”.
Bộ phận Tuyên truyền đã tạo một tài khoản weibo chính thức tên “Đoàn phim Gấp giấy”, công bố thời gian và địa điểm thử vai cho các vai diễn quan trọng, cũng như thông báo tuyển các diễn viên khác.
Từ sáng sớm Trình Hạ đã mở điện thoại lướt weibo, thấy trang chủ lướt qua đoạn thông báo này từ “Đoàn phim Gấp giấy”, trong đó bài có nhiều like nhất, là bài đăng của tác giả Ninh Mông Thảo.
Ninh Mông Thảo là tác giả mới nổi vài năm trở lại đây, độ nổi tiếng không tính là cao, nhưng vì văn phong tươi mát ấm áp, tạo hình nhân vật rất tốt, cũng có một lượng fan cố định. Hiển nhiên, bên bộ phận Tuyên truyền Thiên Toàn đã liên hệ với tác giả nguyên tác, tác giả đồng ý phối hợp tuyên truyền, đăng tin “Gấp giấy” sẽ chính thức quay.
Dưới tin tức này, đã có hàng nghìn bình luận.
— Tất cả đều là chửi mắng.
“Trời ơi, nhà tôi sắp sập rồi!”
“Chẳng ai có thể diễn tốt Tần Niên trong lòng tôi, xin đừng phá hỏng Tần Niên của tôi!”
“Thiên Toàn sản xuất? Tao #*@%, phim bọn họ quay đều là phim cẩu huyết, khóc kêu trời kêu đất ngược tâm ngược thân, thực sự quá đủ rồi.”
“Gấp giấy tình tiết thanh xuân tươi mát như vậy quay thế nào? Lại định thêm một đống người thứ ba không hiểu từ đâu ra à! Mắc ói.”
“Tuyên truyền nói là chọn người mới, người mới có thể diễn tốt nhân vật phức tạp như vậy không, dù sao tôi cũng không tin.”
“Tác giả mê tiền đến phát điên rồi sao? Bộ truyện này mà cũng bán bản quyền?”
Những fan hâm mộ sách nào đó quả thực quá dữ rồi.
Thế nhưng Trình Hạ phần nào có thể hiểu được cảm nhận của bọn họ, khi cậu đọc nguyên tác cũng rất thích các nhân vật trong đó, trong tim một nghìn người thì có tới một nghìn Hamlet*, nhân vật chính trong tưởng tượng của mỗi người đều không giống nhau, cho nên bọn họ rất khó chấp nhận nhân vật mình yêu thích trong sách vở bị người cụ thể hóa, đây cũng là một trở ngại mà phim chuyển thể bắt buộc phải đối mặt.
*Hamlet tên đầy đủ là The Tragedy of Hamlet, Prince of Denmark, một vở bi – hài kịch của nhà văn, nhà soạn kịch người Anh William Shakespeare, câu gốc tiếng Anh “There are a thousand Hamlets in a thousand people ‘s eyes” của chính nhà văn Shakespeare, hiểu đơn giản là trong mắt 1000 người thì sẽ có một 1000 cách nhìn nhận khác nhau về tác phẩm.
Trình Hạ không cho rằng mình hợp với hình tượng nhân vật chính “Tần Niên”, nhưng cậu có lòng tin diễn tốt nhân vật này. Khoảng thời gian này ngày nào cậu cũng đọc sách, ít nhất là năm lần, mỗi cảnh trong sách, mỗi đoạn đối thoại cậu đều tự đặt mình vào vị trí của Tần Niên, nghiêm túc suy nghĩ nếu bản thân là Tần Niên thì câu này nên biểu đạt cảm xúc như thế nào, dùng ngữ khí và biểu cảm ra sao?
Thậm chí cả trong mơ cậu còn biến thành Tần Niên, trải qua cuộc sống của Tần Niên.
Cậu rất yêu thích nhân vật này, cho nên dù độc giả có mắng chửi dữ dội hơn nữa thì cậu cũng muốn thử.
Trình Hạ hít một hơi thật sâu mở weibo của mình ra.
Điều khiến cậu không ngờ là từ tối qua tới giờ fan của cậu đã tăng thêm vài trăm người. Vốn cho rằng chị Nhan mua zombie fans* cho mình, kết quả trên góc bên phải xuất hiện rất nhiều tin nhắn riêng, vừa mở ra xem, toàn bộ đều là fan của Trần Di Quân.
*僵尸粉 (zombie fans): thường dùng chỉ những người hâm mộ giả mạo trên weibo, wechat,… dùng tiền để mua lượt theo dõi.
“Em đến từ chỗ chị Quân, là anh trai mới ký hợp đồng với Thiên Toàn sao? Anh đẹp trai lắm á!”
“Fan chị Quân đến đây điểm danh, chị Quân đang theo dõi anh, quan hệ của anh với chị ấy không tồi chứ? Cố lên!”
“Nhóc đẹp trai, chị rất thích nhan sắc của em, tìm kiếm một hồi thì hình như em chưa diễn bộ phim nào, chờ mong!”
Trình Hạ: “…”
Hiệu ứng minh tinh có bao nhiêu đáng sợ, rốt cuộc hôm nay cậu cũng coi như được lĩnh hội rồi.
Trần Di Quân chỉ tiện tay theo dõi cậu, những fan cuồng kia liền tìm hiểu nguồn gốc mò đến weibo cậu.
Việc Trần Di Quân theo dõi cậu chứng tỏ quan hệ của hai người không tệ, cho nên, thái độ của fan Trần Di Quân đối với Trình Hạ vô cùng lịch sự ôn hòa, hầu hết họ đều cho rằng Trình Hạ rất đẹp trai, sau đó nói vài lời động viên khích lệ.
Trình Hạ khách khí trả lời vài tin nhắn riêng, mở trang chủ, phát hiện Bùi tổng cũng share tuyên truyền của “Gấp giấy”.
Nhớ lại những gì người đại diện nói, không được tùy tiện ấn like, vì vậy cậu lặng lẽ thoát nick chính weibo, sau đó dùng nick phụ “Trái cam ngày hạ” theo dõi Bùi tổng và “Web drama Gấp giấy official”.
Dùng nick phụ like chắc không bị ai phát hiện đâu nhỉ?
Vài ngày sau đó lòng Trình Hạ đều không yên, cậu luôn mơ thấy nhân vật chính Tần Niên trong truyện.
Tần Niên sinh ra trong một gia đình nghèo, cha mẹ qua đời trong một vụ tai nạn xe khi cậu mười tuổi, hàng ngày sau khi tan học cậu phải đi làm kiếm tiền nuôi bản thân. Đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khổ như vậy, trên người lại không hề có sự bủn xỉn, tự ti, của người nghèo, cho dù quần áo mặc trên người đều giặt đến bạc màu, cậu cũng vẫn thản nhiên như thường, lạc quan như ánh mặt trời, gương mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ.
Tần Niên có một người em gái sức khỏe không tốt tên Tần Nguyệt, bình thường cậu không chỉ đi làm kiếm tiền, chăm sóc em gái, còn phải dành thời gian học tập, trước những điều kiện khó khăn như vậy, thành tích của cậu vẫn thuộc top đầu lớp, thường nhận được lời khen ngợi từ các thầy cô, có thể thấy cậu đã chăm chỉ nỗ lực đến mức nào
Bởi vì Tần Niên lớn lên đẹp trai, thành tích xuất sắc, nhận được rất nhiều yêu thích từ các bạn học trong trường. Tính cách của cậu thiên về Alpha, lại thêm phân hóa tương đối muộn, không xuất hiện bất kỳ biểu hiện đặc biệt nào của Omega, vậy nên mọi người (bao gồm bản thân) đều cho rằng cậu là một Alpha. Năm nhất, năm hai trung học còn có không ít Omega tỏ tình với cậu, thế nhưng đều bị cậu từ chối, bởi vì cậu căn bản không có thời gian yêu đương.
Không ai ngờ được vào năm ba cao trung, Tần Niên 18 tuổi phân hóa thành một Omega.
Trong truyện còn có nhân vật chính Lục Phong Dương, là một phú nhị đại dốt nát kém cỏi, nhưng tên phú nhị đại này không giống Alpha trong các câu truyện vườn trường khác, thường xuyên tìm nhân vật chính gây rắc rối, bởi vì ngày khai giảng hắn đánh nhau với vài tên côn đồ, được nhân vật chính đi ngang qua nhìn thấy giúp đỡ, từ đó hắn đã trở thành anh em tốt của nhân vật chính, bao bọc nhân vật chính mọi nơi.
Lục Phong Dương học hành kém cỏi, thường tìm nhân vật chính chép bài tập về nhà, nhân vật chính lần nào cũng không cho hắn chép, quyết tâm muốn giảng bài cho hắn. Mối quan hệ giữa hai người không hề có gì là ngược luyến tình thâm, ngược lại rất thoải mái vui vẻ.
Trước khi Tần Niên phân hóa đã rất thích Lục Phong Dương. Sau khi phân hóa, loại tình cảm này càng trở nên mạnh mẽ, nhưng tên ngốc Lục Phong Dương này ngày ngày khoác vai cậu, câu này câu nọ đều là anh em tốt, Tần Niên chỉ đành vụиɠ ŧяộʍ chôn giấu tình cảm này trong lòng.
Hoàn cảnh gia đình cậu không cho phép cậu tiến tới với Lục Phong Dương.
Ngoài mặt, tính cách Tần Niên lạc quan, trên môi luôn mang theo nụ cười, thế nhưng thực tế cuộc sống của cậu đầy những khó khăn gian khổ, trong tình cảm nói không nên lời yêu, tất cả điều này đều được giấu kín dưới nụ cười tỏa nắng kia. Thậm chí ngay cả khi Lục Phong Dương nói với cậu Omega lớp bên cạnh là đẹp nhất, cậu cũng chỉ biết cười nói: Đúng là rất xinh đẹp, rất xứng với cậu.
Chỉ khi cậu quay người đi rồi, trong mắt cậu mới hiện lên mất mát và buồn bã.
Nhân vật chính này khiến người vô cùng đau lòng.
Đương nhiên kết cục của “Gấp giấy” là happy ending, Lục Phong Dương chỉ hơi chậm hiểu chứ không phải cặn bã, sau khi phát hiện bí mật của Tần Niên, thích Tần Niên, thậm chí bị ảnh hưởng bởi nỗ lực của Tần Niên, quyết định hăng hái tiến lên, chăm chỉ học tập.
Cuối cùng hai người thi đậu cùng một trường đại học, Tần Niên tự tay gấp giấy tặng Lục Phong Dương. Gấp giấy là trò chơi cậu yêu thích nhất từ lúc còn nhỏ, mỗi khi buồn phiền, đau lòng khó chịu, Tần Niên sẽ lấy giấy gấp ra chơi.
Lục Phong Dương mở giấy ra, bên trong có một nguyện vọng được viết bằng nét chữ ngay ngắn.
— Tôi muốn thi đậu cùng trường đại học với Lục Phong Dương, sau này sẽ bên nhau mãi mãi.
Thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời nở nụ cười rực rỡ.
Lục Phong Dương thấy cậu chói mắt như vậy, cuối cùng nhịn không được ôm chặt đối phương vào lòng.
Rất nhiều tiểu thuyết có nhân vật chính Alpha và Omega không phải kiểu anh lôi tôi vào bụi cây gặm một miếng, thì cũng là tôi ấn cậu lên giường hôn… Bởi vì phần lớn lấy “đánh dấu” để tạo sự hài hước trong vườn trường, câu chuyện “Gấp giấy” này của Ninh Mông Thảo lại lấy trải nghiệm của Tần Niên làm cốt truyện chính, từ đầu đến cuối đều là thanh thủy*, vô cùng chú trọng việc miêu tả cảm xúc và sự trưởng thành của hai nhân vật chính.
*thanh thủy: chắc cái này ai cũng biết rồi, thanh thủy văn tức những bộ truyện trong sáng đơn thuần không cảnh nhạy cảm =]]]
Cả hai không có quá nhiều cảnh thân mật dữ dội, thế nhưng khi ở bên nhau lại khiến độc giả phải mỉm cười. Phong cách tổng thể của nguyên tác thoải mái ấm áp, bên trong có vài tình tiết tương đối ngược, không phải kiểu ngược luyến tình thâm tê tâm liệt phế, mà là kiểu sẽ khiến người ta thấy cay cay sống mũi, hốc mắt ẩm ướt nhức mỏi.
Vai diễn Tần Niên này rất khó nắm bắt, ngoài mặt thì vui vẻ rạng rỡ, nội tâm lại giãy giụa không yên, nếu lạc quan quá mức sẽ lộ ra vẻ không tim không phổi, nếu giãy giụa quá mức lại lộ ra sự do dự không quyết đoán. Làm cách nào để dùng ánh mắt, động tác biểu đạt cảm xúc, gần đây Trình Hạ đã suy nghĩ rất lâu.
Liên tiếp vài ngày nằm mơ thấy Tần Niên, cậu cảm thấy mình dường như có hơi nhập vai rồi.
Cứ dưới trạng thái như vậy, ngày 7 tháng 2 cũng lặng lẽ đến.
Sáng sớm 7 giờ Trình Hạ thức dậy tắm rửa, vội vàng ăn sáng, thay một chiếc áo len sạch sẽ, bên trong mặc áo sơ mi trắng, còn mang theo đồng phục học sinh mà nhà tài trợ đưa lúc quay MV, bên ngoài khoác áo lông vũ liền đến Thiên Toàn chờ đợi.
Cửa lớn Thiên Toàn có rất nhiều người, một tấm áp phích lớn được dán ở vị trí nổi bật, “Các diễn viên tham gia thử vai “Gấp giấy”, mời đi thang máy số 3 đến lầu 17.”
Mặc dù lần thử vai này không tuyển trên cả nước, nhưng khi cái tên “nhà sản xuất Thiên Toàn” này truyền ra, vẫn có không ít nghệ sĩ và các công ty giải trí nhỏ phải thừa nhận, dù sao Thiên Toàn cũng là cây đại thụ trong làng giải trí, nếu như có thể dựa vào đây, biết đâu sẽ hot?
Người đến tham gia thử vai vậy mà xếp thành một hàng dài.
Trình Hạ sợ hết hồn, vội vàng đi vào từ cửa bên hông tìm người đại diện.
Chu Nhan ở tầng một đợi họ, đợi Chu Gia Văn, Tiết Linh, Tề Tiểu Thiên và Trình Hạ đến đông đủ cô mới dẫn bốn người vào một góc, nhỏ giọng dặn dò: “Mấy người các cô cậu, sau khi lên thì rút thăm, rút được số nào thì tiến vào theo số đó. Tôi nghe Chương trợ lý nói hôm nay những người chủ chốt của đoàn phim đều có mặt, ngay cả tác giả cũng đích thân đến đây.”
Bốn người mới nghe đến đây thì khẽ trừng mắt, trong lòng cảm thấy hơi căng thẳng.
Chu Nhan nhanh chóng nói: “Tác giả nguyên tác không tham gia vào việc chuyển thể kịch bản, nhưng sẽ cho đạo diễn một vài ý kiến, cuối cùng ai đóng vai nào vẫn là do đạo diễn quyết định. Đạo diễn của bộ phim này là Lưu Học Nghị, có thể các cô cậu sẽ không biết anh ta, dù anh ta không quá nổi tiếng nhưng yêu cầu đối với diễn viên vô cùng cao. Loại đi cửa sau thì thôi đừng nghĩ, muốn gây ấn tượng với anh ta, trừ khi kỹ năng diễn xuất của các cô cậu qua cửa.”
Ánh mắt cô quét qua bốn người trước mặt, thẳng thắn nói: “Đi thôi. Đừng căng thẳng quá, phát huy như bình thường là được.”
Trình Hạ nắm chặt tay, ngoan ngoãn theo người đại diện đi lên tầng.
Tầng 17 Thiên Toàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, bố trí địa điểm thử vai riêng biệt, hành lang bên ngoài có hai hàng ghế cho mọi người ngồi đợi, bên cạnh còn vài căn phòng trống để nghỉ ngơi.
Ở cửa sau khu vực thử vai có một bàn ghi tên và một hộp rút thăm, Trình Hạ đi theo người quản lý qua đó.
Cô gái đứng ở chỗ rút thăm là trợ lý của tổ C, nhìn thấy bọn họ thì cười nói: “Thử vai Lục Phong Dương, Tần Nguyệt, Triệu Lạc rút ở hộp này, thử vai Tần Niên, Trương Hiểu Hằng, Từ Phi rút bên này.”
Sáu nhân vật này chính là những nhân vật chính phụ quan trọng trong “Gấp giấy”.
Chị Nhan dẫn Chu Gia Văn là Alpha chọn vai “Lục Phong Dương”, cậu ta rút được số 10. Tiết Linh chọn vai em gái “Tần Nguyệt”, rút được số 26. Tề Tiểu Thiên và Trình Hạ đều chọn “Tần Niên”, người rút trước là số 67, Trình Hạ rút được số 98, số sau cùng.
Em gái nhìn thấy số của họ thì nhắc nhở: “Buổi sáng là số một đến số 50, buổi chiều là từ 50 trở đi, hay là hai người các anh về trước, buổi chiều quay lại đây?”
Chu Nhan cũng nói: “Trình Hạ, Tề Tiểu Thiên, hai người muốn về trước không?”
Trình Hạ cười lắc đầu: “Không, em ở đây đợi đi, tiện thể học thuộc kịch bản.”
Tề Tiểu Thiên vốn muốn về, nghe vậy cũng nói: “Vậy em cũng ở đây đợi kết quả.”