Chương 97: Thiên kiêu tranh phong (5)

Chương 97: Thiên kiêu tranh phong (5)

Tàng Thiên Cơ cười nhạo liên tục.

“Đúng vậy, phế vật, rác rưởi!”

“Cái gì mà Thất Tinh kiếm pháp, tuyệt học trấn phái, lừa đời lấy tiếng, hào nhoáng bên ngoài.”

“Chưởng pháp của Nguyệt Thần Điện, mới là đệ nhất Đông Vực, chiến thắng bất bại, đánh đâu thắng đó. Kiếm pháp của Thất Tinh Cung trước mặt nó, cũng chỉ là một đống phân, không có gì khác biệt.”

Đệ tử khác của Nguyệt Thần Điện càn rỡ kêu gào.

“Ngươi nói cái gì?”

Tất cả đệ tử của Thất Tinh Cung vô cùng giận dữ, hận không thể đi lên xé nát mặt những kẻ cuồng vọng này.

“Nói cái gì? Nói đám Thất Tinh Cung các ngươi, toàn bộ đều là thứ phế vật, rác rưởi, không phục sao? Không phục có thể tỷ thí một chút Bản công tử đứng ở chỗ này, đám đệ tử Thất Tinh Cung các ngươi nếu có một người đánh thắng được ta, ta lập tức rời đi.”

Thái độ của Tàng Thiên Cơ cực kì phách lối.

Mọi người ở đây thấy như vậy, thì lông mày đều nhíu lại một cái.

Không thể không thừa nhân, đích thực Tàng Thiên Cơ phách lối có tiền vốn.

Là thiếu chủ của Nguyệt Thần Điện, hắn ta chẳng những là thiên tài tuyệt thế ngàn năm có một, hơn nữa tu vi viễn siêu hơn người trẻ tuổi cùng thế hệ.

Bây giờ đã có thực lực Ngưng Anh đỉnh phong, khoảng cách đến Động Hư cảnh chóp đỉnh kim tự tháp của Đông Vực, cũng chỉ kém một bước chân vào cửa.

Mà bọn người Tịch Nghiêm, Minh Thích, Mạnh Thanh Dương, Tề Hạo vẫn còn đang ở Ngưng Anh sơ kì, trung kì, làm sao có thể so sánh với Tàng Thiên Cơ?

“Ngươi ……Ngươi quá kiêu ngạo…….”Thủy Linh giận đến tím mắt.

Nếu không phải thực lực không đủ, Thủy Linh thật muốn giáo huấn tên Tàng Thiên Cơ này.

Nếu như lần này có thể bình an trở về, cô nhất định phải nhờ vị nữ tiền bối thần bí kia thỉnh giáo, sớm ngày tu thành Động Hư, rửa sạch nhục nhã.

“Phách lối?” Tàng Thiên Cơ cười càn rỡ: “Bản công tử thích khoa trương, ngươi có thể làm gì được ta? Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn làm tiểu thϊếp của ta, chỉ cần phục dịch bản công tử thư thái, ta sẽ đem Nguyệt Hoa Khinh Yên chưởng của Nguyệt Thần Điện truyền cho ngươi. So với ngươi học những thứ rác rưởi Thất Tinh kiếm pháp, Thất Tinh Hỗn Nguyên chưởng mạnh hơn nhiều?”

Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo cất lên từ trong đám đông.

“Ai nói Nguyệt Hoa Khinh Yên chưởng của Nguyệt Thần Điện mạnh hơn Thất Tinh Hỗn Nguyên chưởng của Thất Tinh Cung?”

Thanh âm này, mặc dù thanh lãnh lạnh lùng, mặc dù vô cùng thanh thúy linh động, giống như châu rơi khay ngọc, dễ nghe vô cùng.

Tàng Thiên Cơ chỉ cảm thấy tâm trí rung động, nhìn theo tiếng nói.

Chỉ thấy một nữ tử mang mặt nạ hồng sa vượt qua đám người đi ra, đi tới trước mặt một đám đệ tử Thất Tinh Cung.

Thủy Linh nghe ra âm thanh của Đan Dao, lập tức vừa mừng vừa sợ: “Tiền bối……..Là ngươi sao…….”

Đan Dao gật đầu một cái: “Đúng vậy! Là ta.”

“Ta……”

“Không cần nói cái gì, tất cả chuyện xảy ra ở đay, toàn bộ ta đã nhìn thấy. Có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ khi dễ đệ tử Thất Tinh Cung, trừ phi kẻ đó có thể bước qua xác của ta.”

Đan Dao ở Thất Tinh cung ba mươi năm, sớm đã đem mình làm một phần tử của Thất Tinh cung , đương nhiên không thể để cho ngoại nhân khi dễ người trong nhà.

Tàng Thiên Cơ định thần nhìn Đan Dao, thấy Đan Dao mang mặt nạ, để cho người khác không thấy rõ dung mạo. Nhưng dưới mặt nạ lộ ra hai con mắt, lại sáng ngời sạch sẽ dị thường.

Thế nhân thường lấy ‘Tiễn Thủy Thu Đồng’ để hình dung vẻ đẹp của con mắt, nhưng tuy đẹp thu thủy, sao mà có thể so được với đôi mắt sáng ngời trong veo này?

Tiểu thϊếp thứ mười tám Lâm Bảo Châu của hắn ta là người có đôi mắt đẹp nhất trong số nữ tu Đông Vực, nhưng cùng người trước mặt này so sánh, lại trở thành người mù.

Tàng Thiên Cơ cười như không cười nhìn ánh mắt của Đan Dao.

Nghĩ thầm, người có đôi mắt hạt châu xinh đẹp đến cỡ này, dung mạo thì càng không cần nói. Thật muốn nhìn dưới mặt nạ này có dung mạo xinh đẹp khuynh thành đến cỡ nào.