Chương 96: Thiên kiêu chi tranh (4)

Chương 96: Thiên kiêu chi tranh (4)

Đám người nghe hai người này nói muốn quyết đấu một đối một, cũng rất thức thời lui mấy chục bước, nhường ra một khoảng trống lớn.

“Đừng nói ta không nể mặt ngươi, ta nhường ngươi ba chiêu, nếu như ngươi có thể trong vòng ba chiêu, khiến cho ta lui về sau một bước, vậy coi như ta thua.”

Tề Hạo tức giận đến toàn thân phát run.

Tề Hạo là đệ tử thủ tọa của Thiên Xu phong, tương lai là trưởng môn của Thất Tinh Cung, là thiên kiêu chi tử, chưa từng bị người khác khinh thị qua như vậy.

Nhưng Tề Hạo biết, bây giờ không phải là thời điểm hành động theo cảm tính.

Thân ở trong bí cảnh, trưởng bối sư môn không trông cậy nổi, hết thảy đều phải dựa vào chính mình.

Nếu không thể chiến thắng Tàng Thiên Cơ, lấy sự ngoan độc và cuồng vọng của hắn ta, không những tính mạng của mình khó đảm bảo, mà đám đệ tử của Thất Tinh Cung cũng khó mà trốn khỏi một kiếp.

Cho nên trận này Tề Hạo không thể thua.

Tàng Thiên Cơ cố ý để cho hắn ba chiêu, hắn hoàn toàn có thể nắm cơ hội này chuyển bại thành thắng.

Nghĩ tới đây, quanh thân Tề Hạo xuất hiện một tầng thanh quang nhàn nhạt, tay trái bấm kiếm quyết, tay phải vung trường kiếm, xoát xoát mấy kiếm, mấy đạo kiếm quyết đâm thẳng vào chỗ yếu hại của Tàng Thiên Cơ.

Tề Hạo sử dụng chính là Thiên Xu kiếm pháp, một trong các kiếm pháp của Thất Tinh kiếm pháp.

Thiên Xu kiếm pháp có uy lực mạnh nhất trong Thất Tinh kiếm pháp, tốc độ xuất kiếm cực kì nhanh, đại khai đại hợp, khí thế hào hùng.

Sở học của Thủy Linh là Dao Quang kiếm pháp, cũng là một trong những bộ kiếm pháp của Thất Tinh Kiếm Pháp. Thủy Linh nhận ra sự huyền diệu trong kiếm pháp này, nhịn không được mà kêu một tiếng hay.

Những người vây xem, tất cả cũng đều là thiên kiêu trẻ tuổi của đại tông môn, đương nhiên cũng là người biết hàng, thấy kiếm pháp của Tề Hạo tinh diệu như thế, cũng không chịu được vỗ tay bảo hay.

Tàng Thiên Cơ thấy thế, lại cười khẩy, quanh thân hiện lên một đạo ánh sáng màu xanh nhạt.

Trường kiếm của Tề Hạo bắn ra mấy đạo kiếm quang đánh vào l*иg sáng, nhưng tựa như trứng gà đυ.ng phải đá cứng, lập tức vỡ thành từng mảnh.

Tàng Thiên Cơ thì vững vững vàng vàng đứng, ngay cả tóc cũng không rối sợi nào.

“Làm sao lại….”

Tề Hạo choáng váng.

Vì đoạt lấy tiên cơ, thắng nổi Tàng Thiên Cơ.

Một kiếm này Tề Hạo cơ hồ dùng mười phần linh lực, nhưng mà không rung chuyển được Tàng Thiên Cơ dù chỉ một chút.

Này……Sao có thể như thế được?

Vỏn vẹn một chiêu này, Tề Hạo nhìn ra thực lực của Tàng Thiên Cơ thâm sâu khó lường.

Ba chiêu chỉ còn lại hai chiêu, nếu không thể nắm lấy cơ hội thắng Tàng Thiên Cơ một chiêu, thì chờ qua ba chiêu, chính mình tất phải bị thảm bại đến không thể nói.

Trường kiếm của Tề Hạo như gió táp mưa rào, đâm về phía Tàng Thiên Cơ.

Tàng Thiên Cơ cười lạnh nói: “Rác rưởi chính là rác rưởi.”

Tàng Thiên Cơ nhẹ nhàng tránh đi hai chiêu: “Ba chiêu đã qua, bây giờ đến phiên ta ra tay rồi.”

Thoắt một cái, Tàng Thiên Cơ đã đánh một chưởng về phía Tề Hạo.

Tề Hạo vung trường kiếm, muốn ngăn cản chưởng lực của Tàng Thiên Cơ.

Nhưng mà, kiếm này lại vồ hụt.

Chưởng lực của Tàng Thiên Cơ giống như linh xà, trực tiếp lách qua trường kiếm, đánh vào trên ngực Tề Hạo.

Âm thanh nứt xương kinh khủng vang lên, cả người Tề Hạo giống như một con bù nhìn đổ nát, bay thẳng tắp ra ngoài xa.

Tề Hạo nặng nề ngã xuống đất, đột nhiên phun ra một búng máu tươi lớn.

“Sư huynh!”

Bọn người Thủy Linh lập tức bổ nhào qua.

Sắc mặt Tề Hạo trắng bệch, khóe miệng rướm máu, lắc đầu: “Không có việc gì, không chết được.”

Mọi người thấy một màn này, thì trong lòng chấn động không thôi.

Tề Hạo dù không tốt như thế nào, nhưng đó cũng là đệ nhất nhân của thế hệ trẻ của Thất Tinh Cung, Ngưng Anh cảnh sơ kỳ.

Tu vi giống như Tề Hạo, đừng nói là làm thủ đồ, mà làm trưởng lão tông môn, cũng dư xài.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, ngay cả một chưởng của Tàng Thiên Cơ cũng không đỡ nổi.

Đều là tu sĩ Ngưng Anh cảnh, chênh lệch này có phần quá lớn đi?

“Có vậy thôi? Còn dám thổi phồng là đệ nhất nhân của Thất Tinh Cung, về nhà bú sữa đi thôi.”