Chương 95: Thiên kiêu tranh phong (3)

Chương 95: Thiên kiêu tranh phong (3)

Tàng Thiên Cơ liếc mắt nhìn Tề Hạo, lạnh lùng nói: Ngươi chính là đồ đệ của Thanh Hư lão đạo, trưởng môn Thất Tinh Cung, được xưng người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của Thất Tinh Cung, Tề Hạo?”

Tề Hạo gật đầu: “Ta đúng là Tề Hạo.”

Đây là lần thứ nhất Tề Hạo nhìn thấy Tàng Thiên Cơ, vị thiên tài đứng đầu Đông Vực này.

Đối phương chỉ lạnh lùng nhìn sang, nhưng cái nhìn này đã làm cho Tề Hạo cảm nhận được sự bất an cực độ.

Người này rất nguy hiểm.

Trong số thế hệ trẻ tuổi của chính đạo, người có thiên phú và tu vi vượt qua Tề Hạo có mấy người.

Nhưng có thể để cho Tề Hạo cảm thấy nguy hiểm, một người cũng không có, Tàng Thiên Cơ là người đầu tiên.

Khóe miệng của Tàng Thiên Cơ nhếch lên một tia khinh thường, cười lạnh: “Kẻ được gọi là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của Thất Tinh Cung, nhìn cũng không có gì đặc biệt. Dám ăn hϊếp nữ nhân của ta, ngươi thật to gan đó?”

Mặc dù Tề Hạo kiêng kị thực lực của Tàng Thiên Cơ , nhưng cũng không e ngại, nghiêm mặt nói: “Không phải ta ức hϊếp cô ta, là cô ta khinh người quá đáng, nhiều lần nhục nhã sư muội của ta. Thân là đại sư huynh đương nhiên không thể trơ mắt nhìn đồng môn bị sỉ nhục.”

Lời nói này không kiêu ngạo không tự ti, Thủy Linh và mấy người đệ tử của Thất Tinh Cung nghe xong, đều vô cùng cảm động.

Những thiên kiêu khác nghe xong lời này, mặc dù cảm thấy Tề Hạo ở trước mặt Tàng Thiên Cơ nói những lời này có chút không biết lượng sức, nhưng phần tâm bảo vệ đồng môn này, vẫn khiến cho người khác xúc động.

Tàng Thiên Cơ giận quá hóa cười: “Được! Rất tốt, rất có can đảm. Ngươi là đệ nhất nhân của Thất Tinh cung, ta cũng là đệ nhất nhân của Nguyệt Thần Điện. Ta đã sớm nghe qua Thất Tinh kiếm pháp của Thất Tinh cung là tuyệt đỉnh Đông Vực, uy lực vô biên. Ngươi là thủ đồ của Thanh Hư lão đạo, nhất định được chân truyền. Hôm nay ta muốn thử xem, Thất Tinh cung trong truyền thuyết phải chăng lợi hại như vậy?

Lời này vừa nói ra, đám người vây xem đã xôn xao.

Mọi người đều biết Tàng Thiên Cơ là đệ nhất thiên tài ở Đông Vực, một thâm tu vi thâm bất khả trắc.

Tề Hạo tuy là đệ tử lợi hại nhất trong thế hệ trẻ của Thất Tinh cung, nhưng thực lực khác biệt quá lớn, sao có thể là đối thủ của Tàng Thiên Cơ?

Lời này của Tàng Thiên Cơ, chính là muốn dùng vũ lực để nhục nhã Tề Hạo.

“Ta……”

Tề Hạo do dự.

Không phải Tề Hạo thực sự sợ Tàng Thiên Cơ, thua một trận chiến này, chính mình mất mặt không nói, còn có thể để cho Thất Tinh cung mất hết thể diện.

Dù sao hắn cũng là thủ đồ của trưởng giáo, mỗi lời nói hành động, đều đại biểu cho mặt mũi của Thất Tinh cung.

“Như thế nào? Ngươi không dám? Thì ra cái gọi là đệ nhất nhân của Thất Tinh cung, là kẻ dám nói không dám chiến, hèn nhát.”

Tàng Thiên Cơ cười lạnh, ánh mắt lành lạnh rơi vào Thủy Linh: “Không tệ, trẻ tuổi xinh đẹp, thiên phú cũng tốt, ngươi khi dễ nữ nhân của ta, ta vốn nên gϊếŧ sư huynh của ngươi, sau đó phế bỏ ngươi. Nhưng tiểu mỹ nhân thiên kiều bá mị như ngươi, sao có thể phế đi như vậy, có phần thật đáng tiếc. Như vậy đi, chỉ cần ngươi chịu theo ta trở về, làm tiểu thϊếp thứ mười chín của ta, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, ngươi cảm thấy thế nào?”

Thủy Linh nghe được lời này một cái, nhất thời tức đến đỏ mặt.

Nguyên bản Lâm Bảo Châu kêu gào muốn gϊếŧ cả nhà Thủy Linh, khi nghe được lời ấy, thì sợ hãi biến sắc, hận không thể xé sống Thủy Linh.

Tiểu tiện nhân này nếu được làm tiểu thϊếp thứ mười chín của Thiên Cơ công tử, vậy thì tiểu thϊếp thứ mười tám như cô ta sao còn có đất đặt chân?

Tề Hạo vô cùng tức giận: “Tàng Thiên Cơ! Ngươi khinh người quá đáng!”

“Ta khi dễ các ngươi, ngươi muốn thế nào?” Tàng Thiên Cơ khıêυ khí©h nói.

“Sĩ khả sát bất khả nhục, cho dù không đánh lại ngươi, ta cũng không thể ngươi nhục nhã lặp đi lặp lại nhiều lần đệ tử Thất Tinh cung.

Tề Hạo cũng không nhịn được nữa, trực tiếp rút bạch ngọc kiếm ra.

“Được! Quả nhiên có đảm sắc, vậy để ta kiến thức qua tuyệt học trấn phái của Thất Tinh cung.”