Chương 94: Thiên kiêu tranh phong (2)
Nhất là loại người như cô ta, thông qua sắc đẹp để được sủng ái, lại càng cần loại cỏ này hơn, để duy trì thanh xuân.
Nếu không phải không đánh lại Thủy Linh, thì cô ta đã sớm đoạt lấy.
Đúng lúc này, một giọng nam trẻ tuổi tràn đầy khí thế truyền đến.
“Ban ngày ban mặt, cường hào đoạt thủ, ngươi thật sự cho rằng Thất Tinh Cung ta không có người sao?”
Thủy Linh quay đầu lại, liền thấy một đám người trẻ tuổi mặc đạo bào của Thất Tinh Cung đi tới.
Người cầm đầu có mày kiếm mắt sáng, ôn nhuận như ngọc, cầm trong tay một thanh bạch ngọc kiếm, chậm rãi đi tới.
Người này chính là Tề Hạo, đồ đệ của trưởng giáo Thanh Hư đạo trưởng của Thất Tinh Cung.
Thủy Linh vừa mừng vừa sợ: “Tề sư huynh, các ngươi sao tới được đây.”
Tề Hạo mỉm cười: “Nếu ta không tới, đệ tử của Thất Tinh Cung chúng ta, chẳng phải bị ức hϊếp đến chết sao?”
Tề hạo thu lại mặt cười, lạnh lùng nhìn Lâm Bảo Châu: “Mọi thứ phải xem tới tới trước tới sau, bụi linh thảo này là sư muội ta khổ cực mới có được, lúc nào biến thành của ngươi?”
“Ngươi là cái thá gì, dám ra mặt thay cô ta?” Lâm Bảo Châu tức giận nói.
“Ta tính là cái gì, còn không đến phiên một nữ nhân cam tâm hèn mọn hầu hạ người khác chỉ trích?”
Đừng nhìn Tề Hạo là đại sư huynh của Thất Tinh Cung.
Thoạt nhìn thì như người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, nhưng mà cực kỳ ác miệng, há miệng đã đâm trúng chỗ đau của Lâm Bảo Châu.
“Ngươi………Ngươi dám mắng ta hèn hạ, ngươi biết ta là nữ nhân của ai không……”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Bảo Châu tức đến vặn vẹo.
Làm sao cũng không thể tin được Tề Hạo lại nói như vậy với cô ta.
Cô ta làm tiểu thϊếp cho người ta là đúng.
Nhưng phu quân cô ta là Tàng Thiên Cơ, thiếu chủ của Nguyệt Thần Điện, thân phận tôn quý chói mắt đến cỡ nào.
Có thể làm thϊếp cho Thiên Cơ công tử, đây là phúc khí mà bao nhiêu người cầu cũng không được.
Tên đàn ông thối không biết sống chế này dám coi thường cô ta.
Chờ xem, chờ phu quân đến, nhất định phải để hắn ta biết cái gì gọi là muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Tề Hạo lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ ngươi là nữ nhân của ai, khi dễ người của Thất Tinh Cung thì chính là không được.”
“Ngươi…….”
“Chậc chậc, hay cho một cái Thất Tinh Cung, ngay cả Tàng Thiên Cơ ta cũng không để vào mắt, để cuồng vọng đó.”
Linh lực trong hư không vặn vẹo, một đạo màu xanh nhạt phá không mà tới, xuất hiện một người.
Người này khuôn mặt tuấn lãng, tràn đầy đầy sự kiêu ngạo, đây chính là thiếu chủ Nguyệt Thần Điện, Tàng Thiên Cơ.
“Thiên Cơ công tử, cuối cùng ngài cũng đến rồi, nếu ngài không tới nữa, Châu Châu sẽ bị ăn hϊếp đến chết.”
Lâm Bảo Châu gặp Tàng Thiên Cơ thì lập tức biến thành một bộ dạng ôn nhu như nước và quyến rũ. Âm thanh nũng nịu, mềm nhũn, ngọt ngào gọi cho người ta nổi da gà.
Khóe miệng Tề Hạo giật giật hai cái.
Trong lòng không nhịn được mà nghĩ, đại tỷ, người học kịch đổi mặt sao? Sao có thể đổi nhanh chóng như vậy?
Tàng Thiên Cơ mới từ đám mây đáp xuống.
Thì lại có hai đóa kim liên xuất hiện.
Chính là tăng Kim Cương Tự Nộ Tịch Nghiêm và tiếu tăng Minh Thích của Linh Môn Tự.
Ba thiên tài đứng đỉnh chóp kim tự tháp của Đông Vực đồng thời xuất hiện, lập tức dẫn gây náo động cho đám đông.
“Mau nhìn, là ‘Thiên Cơ công tử’ trong lời đồn.”
“Trăm nghe không bằng một thấy, Thiên Cơ công tử thật sự rất đẹp trai.”
“Tiếu tăng cũng không kém, phong độ nhanh nhẹn, ôn tồn lễ độ, thấy ánh mắt ôn nhu của hắn, lòng ta đã tan chảy.”
“Tu vi của Thiên Cơ công tử cao thâm khó lường, viễn siêu hơn đám người cùng thế hệ, Thất Tinh Cung dám trêu chọc nữ nhân của hắn, lần này chết chắc rồi.”
“Là chết chắc, Thiên Cơ công tử chẳng những là thiên tài tuyệt thế, làm người cũng cực kỳ bao che khuyết điểm. Đánh chó phải nhìn mặt chủ, huống chi là nữ nhân bên gối.”