Chương 93: Thiên kiêu tranh phong (1)
Hai người buồn bã thở dài một tiếng, không còn cự tuyệt, đem chiếc nhẫn này nhận lấy.
Sau đó, ba người một mèo kết bạn mà đi, đi dọc theo trong bí cảnh tiến vào trung tâm, tìm kiếm cơ duyên.
Trong đó, có không ít kẻ không có mắt, thấy ba người là nữ nhân dễ ức hϊếp, buộc các cô phải giao ra vật thu hoạch.
Đan Dao không nói nhiều lời, vỗ xuống một chưởng, mấy kẻ đó chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
Càng tiến gần vào trung tâm của bí cảnh, Đan Dao cảm ứng được hàn khí tản ra từ sương tuyết châu ngày càng mãnh liệt.
Sương tuyết châu chính là thiên tài địa bảo, Phong Tuyết có thể nhanh như vậy mà tiến vào Địa Tôn, là nhờ có châu này giúp ích.
Nếu như có được nó, không những có thể giúp Hạng Dương giảm được nỗi thống khổ liệt hỏa đốt người, mà còn có thể giúp tu vi của cô tăng trưởng nhanh
Đương nhiên Đan Dao không thể bỏ qua.
………………………………………
Câu chuyện được chia thành hai phần, sau khi Thủy Linh tiến vào bí cảnh, lúc vừa mới bắt đầu coi như thuận lợi.
Nhưng không nghĩ đến, phiền phức đã rất nhanh tìm tới cửa.
Bây giờ Thủy Linh đang bị một nữ nhân điên dây dưa không dứt, không có cách nào thoát thân.
“Tiểu tiện nhân! Thức thời, thì mau đem Xuân Thảo giao ra, bằng không ta gϊếŧ cả nhà ngươi.”
Người nói những lời này chính là một thiếu nữ thanh xuân dào dạt, xinh đẹp như hoa.
Người này có khuôn mặt như lá liễu, nhưng lời nói lại vô cùng kiêu ngạo và ác độc, làm phá hỏng khuôn mặt đẹp đẽ này.
Bây giờ cô ta đang hung dữ trừng mắt với Thủy Linh, buộc Thủy Linh phải giao linh thảo trong tay ra.
“Gốc Xuân Thảo này rõ ràng là ta phát hiện trước, đến lấy trước. Lúc nào lại biến thành của ngươi, con người ngươi sao có thể vô sỉ như vậy?”
Thủy Linh tức đến toàn thân phát run.
Cô đã lớn đến từng này, còn chưa có gặp qua người nào vô sỉ như vậy.
Gốc linh thảo này có thể khiến người ta phản lão hoàn đồng, khôi phục tuổi thanh xuân, là Thủy Linh tìm được trong một thủy vực ở bí cảnh.
Vì hái gốc linh thảo này, mà cô suýt nữa mất mạng trong miệng cá sấu.
Vốn là muốn mang về hiếu kính với sư phụ của mình là Thanh Tĩnh tán nhân, ai biết được lại bị thiếu nữ này nhìn thấy.
Vừa mới bắt đầu, cô ta còn dùng thiên tài địa bảo trong tay để trao đổi.
Thủy Linh lắc đầu từ chối, nói cái này là chuẩn bị cho ân sư, bao nhiêu thiên tài địa bảo đều không đổi.
Thiếu nữ thấy Thủy Linh cự tuyệt, thì trực tiếp ra tay cướp đoạt.
Thủy Linh cũng không phải ăn chay, lúc này Thủy Linh cũng ra tay đánh nhau với cô ta.
Thực lực của cô ta không được như Thủy Linh, có mấy chiêu cô ta bị đánh lui.
Mắt thấy đánh không lại, cô ta bắt đầu chơi xỏ lá, nói gốc Xuân Thảo này là của cô ta, là Thủy Linh cường thế khinh người, cướp đi linh thảo của cô ta.
Đổi trắng thay đen như vậy, Thủy Linh xém chút nữa bị tức chết.
Ở xung quanh có không ít người nhìn thấy, lập tức chỉ trích cô ta.
Ai ngờ, cô ta lại nói, mình là tiểu thϊếp thứ mười tám của Thiên Cơ công tử, thiếu chủ Nguyệt Thần Điện.
Nếu như ai dám chọc giận cô ta, chính là gây khó dễ với Tàng Thiên Cơ, cũng chính là gây khó dễ với Nguyệt Thần Điện.
Nguyệt Thần Điện là cái gì?
Đó chính là tông môn đứng đầu trong mười đại tông môn.
Đông Vực có bốn cường giả Địa Tôn, trong đó hai người là lão tổ của Nguyệt Thần Điện.
Một người đắc đạo, gà chó lên trời, Tàng Thiên Cơ được xem như là thiếu chủ của Nguyệt Thần Điện, nữ nhân của hắn ta đương nhiên cũng có thân phận tôn quý.
Là tiểu thϊếp mà Tàng Thiên Cơ sủng ái nhất, nữ nhân được gọi là Lâm Bảo Châu ngang ngược, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Loại chuyện cường hào đoạt thủ, đổi trắng thay đen, bình thường cô ta cũng làm không ít.
Người bị cô ta ăn hϊếp lại giận không dám nói gì, ai bảo người ta có phu quân là Tàng Thiên Cơ.
“Tiện tì! Ta đếm ba tiếng, nhanh chóng đem Xuân Thảo giao ra, bằng không thì mấy người Thiên Cơ công tử chết, ta muốn người chết không có chỗ chôn.”
Thái độ của Lâm Bảo Châu vô cùng phách lối.
Xuân Thảo có thể giúp quay trở về thanh xuân, nữ nhân nào mà có thể chịu được dụ hoặc này?