Chương 52: Ác quỷ
“Những bông hoa này đều là tài liệu không thể thiếu để luyện Bách hoa tiên nhưỡng, bản thân chúng cũng là thiên tài đại bảo có dược lực kinh người.
“Nếu như có thể trộm một chút về dùng, dù cho không có Bách hoa tiên nhưỡng, thì cũng đủ giảm bớt gần trăm năm khổ tu.”
“Hắc hắc, lão bà tử của Bách Hoa cốc vừa mới chết không lâu, cốc chủ mới nhậm chức cùng lắm chỉ là Tôi Thể cảnh, sao có thể là đối thủ của mình? Đây chính là thời cơ hạ thủ tốt nhất.”
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên.
“Muốn tìm quả hồng mềm để bóp, lợi dụng lúc Hoa bà bà vừa về cõi tiên để hạ thủ, quả nhiên là có vài phần thông minh.”
“Đương nhiên, ngươi cũng không nhìn xem ta là ai……”
Người kia đột nhiên phản ứng lại, bị dọa đến toàn thân toát ra mồ hôi lạnh: “Ngươi…..Ngươi…..Ngươi là ai……Từ nơi nào xuất hiện……”
“Ngươi hỏi ta là ai?” Đan Dao cười tủm tỉm trả lời: “Ta là cốc chủ mới của Bách Hoa cốc, chỉ mới tới Tôi Thể cảnh trong miệng ngươi.”
“Cái gì? Ngươi chính là cốc chủ mới của Bách Hoa cốc?”
Hắn ta ngơ ngác một chút, hiển nhiên không ngờ tới thân phận của Đan Dao.
Cmn!!!
Không phải nói cốc chủ mới của Bách Hoa cốc là củi mục hay sao?
Từ lúc nào mà trở nên trâu bò như vậy rồi, tu vi của hắn ta là Tụ Nguyên cảnh mà cũng không nhìn thấu?
Đan Dao gật đầu một cái: “Đúng! Chính là ta!”
“Tốt! Đúng lúc ta đang muốn tìm ngươi đây. Ngươi đã là cốc chủ mới của Bách Hoa cốc, hẳn phải biết phương pháp sản xuất Bách hoa tiên nhưỡng đúng không?”
Hắn ta thấy Bách Hoa cốc và Bách hoa tiên nhưỡng cùng chung một mạch, Đan Dao đã là cốc chủ, chắc hẳn phải biết cách làm.
Nhưng hắn ta lại không biết, tuy Đan Dao đã là cốc chủ của Bách Hoa cốc, nhưng bản chất vẫn là một Hoa Nữ.
Mà Bách hoa tiên nhưỡng là linh dược tốt nhất của Thất Tinh cung, phương pháp luyện chế nó, làm sao mà một Hoa Nữ như cô có thể biết được?
Nhưng mà, Đan Dao biết cách chính xác nhất để luyện chế Bách hoa tiên nhưỡng.
Không chỉ có Bách hoa tiên nhưỡng, mà còn có Bách hoa thanh tâm đan có dược lực cường đại gấp trăm lần Bách hoa tiên nhưỡng, cô cũng biết luyện chế.
Đây đều là do cô trong mấy năm nay, thông qua đánh dấu mỗi ngày lấy được.
Đan Dao gật đầu cười: “Biết, nhưng tại sao ta phải nói cho ngươi?”
“Nói hay không, không nói ta sẽ gϊếŧ người!” Hắn ta cười khặc khặc, mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
“Gϊếŧ ta?” Đan Dao cười lạnh: “ Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không?”
“Tự tìm cái chết!” Người kia thẹn quá hóa giận, vung đao lên, chém về phía Đan Dao.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Đan Dao vươn tay ra, chém rớt cánh tay cầm đao của hắn ta.
Khi cánh tay vừa đứt, hắn ta kêu thất thanh như heo bị làm thịt.
“Ồn ào!” Đan Dao nhíu mày, chuẩn bị tung một chưởng gϊếŧ chết hắn ta.
Đúng lúc này, một đạo hắc khí từ trong người hắn ta xông ra, biến thành một ác quỷ mặt xanh nanh vàng, miệng đầy máu.
“Tiểu tiện nhân không biết sống chết, ngay cả con tư sinh của chủ nhân ta mà cũng dám động, ta chắc chắn phải ăn ngươi.”
Ác quỷ kêu khặc khặc, rồi nhào về phía Đan Dao.
Đan Dao thấy thế, trong nháy mắt mặt đã trầm xuống.
“Hay cho một tà ma, ngược lại ta đã xem thường ngươi.”
“Không nghĩ đến trên người ngươi còn có tà vật cỡ này, còn dám chạy đến Thất Tinh cung trọng địa Huyền Môn làm càn.
Đạo gia chúng ta am hiểu nhất chính là bắt quỷ diệt ma, hôm nay rơi vào trong tay cô nãi nãi ta, coi như hai người các ngươi xui xẻo.”
Nói xong, Đan Dao rút cây trâm trên đầu, hóa thành Tuyết Phách Kiếm, đâm tới.
“A! A! A!”
Một kiếm này đâm vào mi tâm của ác quỷ, lập tức nó phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.