Chương 48: Ta không nói cho ngươi

Chương 48: Ta không nói cho ngươi

Thậm chí, nếu như tên này phát rồ lên, diệt toàn bộ Thất Tinh Cung, thì chẳng phải cô trở thành hung thủ gϊếŧ người hay sao.

Nhưng mấy ngày nay, cô ở cùng với Hạng Dương hóa thành mèo lâu như vậy, cô vẫn có chút cảm tình.

Cô cũng thực sự đành lòng nhìn hắn chịu giày vò bởi vì môn công pháp hố chết người không đền mạng này, lại càng không nhẫn tâm nhìn hắn dầu hết đèn tắt mà chết.

Bởi vậy, cô phải tìm được điểm cân bằng giữa hai điều này, vừa có thể giúp Hạng Dương, lại vừa không mang phiền toái đến cho mình.

Nếu như có thể vớt được chút chỗ tốt từ trên người hắn, vậy thì càng tốt hơn.

Kết giới do Thiên Quân bày ra có thể ngăn cản tất cả mọi thứ, không có ngọn gió nào có thể lọt qua được.

Mùi hương trong cơ thể Đan Dao phảng phất tản ra.

Vốn dĩ Hạng Dương vô cùng bực bội, ngửi được mùi hương như hoa lan của cô thì tâm trạng của hắn càng thêm kích động.

“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng nói ra bí mật?”

Đan Dao xoay tròn đôi mắt: “Ta phải suy nghĩ kỹ một chút mới được.”

“Ngươi muốn bao lâu?” Hạng Dương hỏi.

Đan Dao nâng cằm lên: “Chắc cũng phải tám mươi một trăm năm đi, chúng ta đều tu tiên, có nhiều thời gian, từ từ suy nghĩ, không nóng vội.”

Hạng Dương xém chút nữa thổ huyết.

Còn muốn nghĩ đến tám mươi, một trăm năm, chắc lúc đó mình đã bị hành hạ chết rồi.

Hạng Dương đổi chủ đề hỏi: “Ngươi luyện công pháp gì? Vì sao ngay cả chân khí của ta bá đạo như vậy vẫn có thể chống lại được.”

“Muốn biết, được rồi, ta luyện chính là……”

Hạng Dương cho là Đan Dao lại muốn nói ‘ Ta không muốn nói cho ngươi’.

Ai mà ngờ, Đan Dao hết lần này đến lần khác không theo sáo lộ: “Ta luyện chính là Minh Ngọc Công.”

“Cái gì? Minh Ngọc Công?”

Hạng Dương kinh ngạc vô cùng, thất thanh nói: “Công pháp mày không phải thất truyền trên vạn năm rồi sao? Ngươi từ chỗ nào học được?”

Đan Dao cười cười nói: “Ta học được từ chỗ nào ngươi không cần biết, ta chỉ bất ngờ là ngươi không nghi ngờ lời nói của ta là thật hay giả, vạn nhất ta luyện công pháp khác thì sao?”

“Là Minh Ngọc Công, chắc chắn là Minh Ngọc Công,không thể nào giả được.” Hạng Dương trả lời rất chắc chắn.

Trong ánh mắt của hắn hiện lên chút xíu hâm mộ và ghen ghét: “Kỳ thực, ta nên sớm nghĩ ra, trên đời này, ngoại trừ Minh Ngọc Công chí âm chí hàn, thì căn bản không có loại công pháp thứ hai nào có thể chống lại Giá Y Thần Công. Ngươi……thực sự đúng là phúc lớn.”

Giá Y Thần Công và Minh Ngọc Công đều là hai bộ thần công chí cao vô thượng lưu truyền xuống từ thời kỳ thượng cổ.

Hai bộ công pháp này thần kì đến cực điểm, một bộ chí cương chí dương, một bộ thì chí âm chí hàn, vừa tương sinh, lại tương khác, uy lực khó phân cao thấp.

Tương truyền người sáng tạo hai bộ kỳ công này chính là một tiên nữ vô danh kinh thế tuyệt diễm.

Vị tiên nữ vô danh này nắm giữ thiên phú kinh người, thần thông quỷ dị khó lường, nhưng tính tình lại vô cùng quái dị.

Bởi vì uất ức trong tình cảm, bà ấy thống hận tất cả đàn ông phụ bạc trên thế gian, lại thương nữ tử si tình.

Do đó dưới sự thúc đẩy của ý chí tinh thần, bà ấy đã sáng tạo ra Giá Y Thần Công và Minh Ngọc Công , một cái thì đối với nam tử phá lệ tàn khốc, còn một cái đối với nữ tử phá lệ thiên vị.

Nam tử tu luyện Giá Y Thần Công nhận hết sự giày vò của liệt hỏa, không những không thể tự mình sử dụng, ngược lại phải đem thành quả mình lao động gian khổ đem dâng cho người khác, cuối cùng cạn kiệt linh lực mà chết.

Trái lại nữ tử luyện Minh Ngọc Công, chẳng những không cần chịu khổ.

Lúc tu luyện Minh Ngọc Công sinh ra linh lực chí âm chí hàn, có thể giống như hàn băng giữ tươi hoa quả và thịt. Khiến cho dung mạo của người luyện công không bị già đi, thanh xuân mãi mãi.

Một âm một dương, hai loại kỳ công, khác biệt to lớn như thế.

Đúng là trọng nam khinh nữ!